logo
REVIEW>> NGÀY ĐỘC LẬP CỦA TÔI
ngay-doc-lap-cua-toi
Tìm truyện

NGÀY ĐỘC LẬP CỦA TÔI

Tác giả:

Dung Quang

Reviewer:

AI_Anh Đào

Designer:

AI_Anh Thảo

Độ dài: 104

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 100

Nếu phải chọn một khoảnh khắc trong cuộc đời để làm lại từ đầu, bạn sẽ chọn thời điểm nào?

Có lẽ nếu là Chúc Kim Hạ, cô sẽ chọn thời điểm trước khi quyết định kết hôn với Vệ Thành. Không phải vì cô chưa từng yêu anh ta, mà vì sau tất cả cô đã nhận ra, trong mối quan hệ kéo dài suốt tám năm này, cô chưa từng cảm nhận được hạnh phúc.

Chúc Kim Hạ mất ba mẹ từ khi còn nhỏ, bà nội một tay nuôi nấng cô nên người. Bà nội là người phụ nữ cứng cỏi nghiêm khắc, thường xuyên dặn dò cô phải trở nên thật xuất sắc mới không bị người khác coi thường.

“Kim Hạ, không có ba mẹ bên cạnh, con chỉ có thể dựa vào bản thân, học hành là con đường duy nhất của con, nhất định phải trở nên xuất sắc!”

Cũng chính vì như thế mà từ nhỏ đến lớn cô luôn là “con nhà người ta” trong mắt bạn bè, luôn cố gắng chăm chỉ nỗ lực, luôn sống dĩ hoà vi quý, sợ làm mọi người thất vọng. Nói cách khác, cô chưa từng có phút giây nào sống cho chính bản thân mình, luôn chọn cách nhún nhường, luôn tìm cách hòa giải, đặt cảm xúc của người khác lên trước tiên.

Tám năm ở bên Vệ Thành, từ giảng đường đến váy cưới, ai nhìn vào cũng bảo đã viên mãn, cuộc sống như thế cầu còn chẳng được. Nhưng chính cô - nhân vật chính của cuộc đời mình - lại chưa một lần thấy được niềm hạnh phúc thật sự.

Đến khi thiệp cưới đã in ra, váy cưới đã thử xong, ngày cưới cũng đã được ấn định, Chúc Kim Hạ lại chọn cách… trốn đi. Cô chạy đến tận vùng núi Nghi Ba xa xôi để làm một giáo viên tình nguyện.

Một quyết định cứ ngỡ là đ iên rồ, nhưng đó lại là lần đầu tiên cô thực sự sống, cũng là lúc cô gặp được định mệnh thật sự của cuộc đời.

Ban đầu cô rất hối hận về quyết định bồng bột của mình. Đang yên đang lành lại chạy đến một nơi xa xôi hẻo lánh, nơi đây còn khó khăn hơn cô tưởng tượng rất nhiều. Trường học thì heo hút, nhà vệ sinh thì bốc mùi, phòng ốc lạnh lẽo, nguồn nước khan hiếm.

Đã từng có ý định rời khỏi nơi này, nhưng sự “nhiệt tình” của thầy hiệu trưởng và sự ngây thơ của các em học sinh đã níu chân cô lại. Và quả thật đây đúng là quyết định đúng đắn nhất trong hai mươi chín năm làm người của cô.

Ở nơi hoang vu ấy, Chúc Kim Hạ đã trút được bớt đi gánh nặng kìm kẹp bản thân, tìm lại được chính mình.

Cô gặp được những con người chân chất mộc mạc luôn giúp đỡ cô hết mình, gặp được những em học trò với tính cách giản đơn và trái tim dung dị, cũng gặp được một chàng hiệu trưởng Thời Tự tuy độc mồm độc miệng nhưng luôn quan tâm đến cô.

Anh tốt đến mức, cô chẳng biết lấy gì để báo đáp.

Bản thân anh là một thiên tài, tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa, tương lai xán lạn, nhưng ông trời chẳng cho ai tất cả. Chín tuổi mẹ bỏ rơi anh, được chú Vượng nuôi nấng nên người. Chính vì lẽ đó mà khi chú bị bệnh chẳng thể trụ nổi, anh đã từ bỏ Bắc Kinh hoa lệ quay về núi Nghi Ba làm hiệu trưởng không lương, thay chú trông chừng ngôi trường nhỏ.

Vì vậy anh luôn luôn tằn tiện chắt chiu để dành chi phí chăm lo cho ngôi trường, đến mức nổi danh khắp trường vì sự “keo kiệt”.

Thế nhưng, con người keo kiệt ấy lại vì Chúc Kim Hạ ưa sạch sẽ mà bỏ tiền thuê nhà nghỉ, thấy cô khó chịu lại lặn lội mua cho cô ly trà sữa, nấu cho cô những món ngon, tự làm mì trường thọ thịt thỏ để cô ăn vào dịp sinh nhật.

Con người Thời Tự ấy, cứ hay cùng cô chí choé, nhưng mọi hành động cử chỉ của anh đều là thật lòng quan tâm đến cô.

Anh không là người hùng, càng không phải là người hoàn hảo. Nhưng anh tôn trọng cô tuyệt đối, trong mắt anh cô không cần phải cố gắng để trở thành ai khác - điều mà cô chưa từng có suốt bao nhiêu năm sống trên đời.

“Chúc Kim Hạ, tôi không hiểu nổi, cô lấy đâu ra cái tính cách thích làm hài lòng người khác vậy. Nếu không muốn cười thì có thể không cười. Nếu không muốn nói thì có thể im lặng. Việc gì cũng không muốn làm, thì từ chối thẳng thừng là được rồi. Sao cô cứ phải chiều lòng tất cả mọi người như vậy?”

Những lời nói tưởng như khô khốc khó nghe ấy, lại là lần đầu tiên cô được ai đó “yêu cầu” phải sống cho bản thân.

Thời Tự từng nghĩ cô là một “bình hoa di động” mong manh, yếu đuối, không chịu nổi cuộc sống khắc nghiệt.

Nhưng rồi ngày qua ngày, chứng kiến cô dù nhìn thấu kế hoạch của anh mà vẫn quyết định ở lại, gồng mình lặng lẽ gánh nước, thức khuya soạn bài, dốc hết tâm sức cho việc giảng dạy. Anh từng thấy môi cô nứt nẻ vì khí hậu, thấy cô bị dọa đến phát hoảng, thấy cô “chiến đấu” với nhà vệ sinh; nhưng mỗi lần anh hỏi cô đều mỉm cười bảo “không sao cả”.

Chính sự yếu đuối mà kiên cường, mong manh nhưng quyết liệt ấy, đã khiến người đàn ông sống ba mươi ba năm trên cuộc đời, lần đầu tiên biết thế nào là rung động, là yêu.

Song, dù có tình nhưng họ lại chẳng dám bày tỏ. Bởi cả hai đều hiểu rằng, bản thân không còn là những đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi, bất chấp tất cả để đến với nhau.

Anh còn bao trách nhiệm gồng gánh trên vai, cô cũng sẽ có một ngày phải trở về nơi cô thuộc về.

Họ đã từng buông tay, không phải vì không yêu mà vì không thể yêu, vì tôn trọng lý tưởng của nhau. Nhưng chính tình yêu quá lớn của hai người đã khiến trời xanh cảm động, mang Chúc Kim Hạ một lần nữa trở lại bên Thời Tự, trở lại ngôi trường tuy hẻo lánh nhưng ấm áp tình người ấy.

Lần trở lại này, cô mang theo cả cậu bạn thân đang chơi vơi đau khổ hậu chia tay - Viên Phong cùng quay lại, để chữa lành cho cậu như cô đã từng được nơi này chữa lành trước đây.

Cô không còn là một người phó thác niềm tin cho định mệnh, nhút nhát chạy trốn đến nơi này như trước. Giờ đây, cô chủ động chọn con đường đi, chọn người cô muốn cùng đồng hành bầu bạn.

“Trước kia là Thời Tự chăm sóc cô, vì cô mà vượt nghìn trùng, băng rừng vượt núi. Còn bây giờ, cô là người độc lập đứng vững, mang theo nhiệm vụ đến giúp anh.”

Thời Tự ngỡ ngàng khi gặp lại cô, nhưng trong mắt anh lúc này đây đã không còn do dự, không còn khoảng cách. Biết rằng sẽ vẫn còn muôn vàn chông gai, anh và cô sẽ có lúc phải yêu xa, nhưng họ đã lựa chọn đến bên nhau không chần chừ.

Và lần này, không một ai phải rời đi nữa.

“Ngày độc lập của tôi” tựa như hành trình thoát ra khỏi vỏ kén của Chúc Kim Hạ. Một cuộc hành trình bất đắc dĩ đến một nơi hoang sơ hẻo lánh, đã từng bỏ cuộc, nhưng chính nơi đây đã giúp cô chữa lành, dạy cho cô cách sống cho chính bản thân mình. Chuyến đi ấy cứ ngỡ là chạy trốn, nhưng hoá ra lại là những ngày độc lập đầu tiên của cô.

Ở nơi đó có những con người chân chất, sống hết mình như Đốn Châu, Vu Tiểu San, như chú Vượng, hay những em học trò ngây thơ và yêu thương cô giáo Chúc vô điều kiện. Là nơi Chúc Kim Hạ gặp được định mệnh Thời Tự của cuộc đời mình, giúp Viên Phong chữa lành, giúp Vệ Thành hiểu được bản chất của tình yêu, cũng ghi dấu câu chuyện tình đầy tiếc nuối của chú Vượng và dì Phương.

Tình yêu giữa Chúc Kim Hạ và Thời Tự không đến từ những lời hoa mỹ, mà là sự thấu hiểu lẫn nhau. Bởi vì tình yêu, là khiến người kia được sống một cuộc đời rực rỡ hơn, là trong những khoảnh khắc khó khăn, chỉ cần nghĩ đến đối phương, sẽ có thêm dũng khí để tiếp tục tiến về phía trước.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Góc truyện nhà Miu

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN