Tác giả:
Thanh Minh Cốc Vũ
Reviewer:
AI_Dã Quỳ
Designer:
AI_Trường Xuân
Độ dài: 82
Tình trạng: Hoàn edit
Lượt xem: 33
“Trò chơi quý tộc của anh, nhật ký rong ruổi nơi góc phố của em
Ngây thơ đến mức tin vào chân tình, thật trẻ con
Anh vui vẻ sống cuộc sống của mình
Còn em thì liều mạng để sống tiếp
Anh định nghĩa hai chữ ‘cuộc sống’
Em lại sỉ nhục hai chữ ‘sinh tồn’
Khoảng cách giữa đôi ta, vời vợi biết bao.” *
***
Trong ấn tượng của Trần Vãn, y và Triệu Thanh Các chẳng khác nào mây trên trời và bùn dưới đất. Y chưa bao giờ dám vọng tưởng anh có thể nhớ tên mình, huống chi là được làm bạn và đứng chung một hàng với anh.
Trần Vãn tự nhận mình cũng bình thường giống như bao kẻ đang nỗ lực chật vật để tìm kiếm miếng cơm manh áo trên đất Hồng Kông đắt đỏ này. Y xuất thân từ một gia đình thương nhân hạng hai, mẹ y là cô tình nhân nổi danh giới thượng lưu, địa vị trong nhà của y chẳng khác nào một con chó.
Y rất giỏi, tự mình thành lập công ty từ hai bàn tay trắng, tự mình tìm kiếm khách hàng và tham gia vào mọi dự án lớn nhỏ trong đó.
Y có bạn thân tên là Đàm Hựu Minh, vốn là cậu chủ nhà họ Đàm, cũng là một trong số rất ít những nhân vật có mối quan hệ thân thiết nhất với Triệu Thanh Các. Tình bạn của hai người bắt đầu từ một lần cứu giúp trong lúc gặp nạn, bền vững keo sơn vô cùng, mà cũng chỉ có Đàm Hựu Minh biết bí mật mà Trần Vãn đã dày công cất giấu bấy lâu.
Trần Vãn yêu thầm Triệu Thanh Các. Đó là điều đương nhiên, số người yêu thầm Triệu Thanh Các đâu có ít? Anh là Thái tử gia của tập đoàn Minh Long, đứng đầu chuỗi thức ăn trong giới thượng lưu Hồng Kông, truyền nhân phố Wall, lại sở hữu vẻ bề ngoài như một minh tinh, ngay từ lúc còn đi học đã là một nhân vật nổi tiếng chạm tới là bỏng tay.
Nhưng khác với những người kia, Trần Vãn rất biết thân biết phận. Y không theo đuổi Triệu Thanh Các, lại càng không muốn thu hút sự chú ý của anh. Y dùng một cách khác để bày tỏ sự quan tâm tới Triệu Thanh Các, đó là để ý từng cái sở thích sở ghét, từng thói quen, khẩu vị và phong cách làm việc của anh, chú tâm đến từng chi tiết vụn vặt để đem lại cho anh trạng thái thoải mái nhất có thể.
Công bằng mà nói, dường như Trần Vãn sinh ra là để làm những công việc như thế này. Vẻ ngoài của y hiền lành vô hại, cả giọng nói và điệu bộ cũng dịu dàng như gió xuân, đặc biệt là rất giỏi quan sát và tinh tế trong mọi việc lớn nhỏ. Cách giao thiệp của y vừa ôn hòa vừa được lòng người khác, lại chẳng nhu nhược nhún nhường bao giờ, quả thật rất có thiên phú trong khoản xã giao.
Những bữa tiệc Triệu Thanh Các xuất hiện mà Trần Vãn được phép tham gia vào công tác chuẩn bị, anh sẽ thấy mọi món ăn trên bàn đều rất hợp khẩu vị mình.
Khoảng cách vừa phải, độ ẩm trong không khí cũng vừa phải, ngay cả thời tiết và hướng gió ngoài cửa sổ cũng cực kỳ vừa phải.
Dù Đàm Hựu Minh đã từng giới thiệu y với Triệu Thanh Các, nhưng Trần Vãn vẫn luôn cố hết sức để tránh khỏi tầm mắt của anh. Thậm chí y còn cố gắng ghi nhớ sở thích của tất cả mọi người, tránh để lộ ra sự quan tâm quá mức của mình dành cho anh.
Trần Vãn nghĩ, y chẳng dám mong cầu một ánh nhìn từ anh. Chỉ cần Triệu Thanh Các vui vẻ, chỉ cần anh được thuận lợi bình an thôi là y đã thỏa mãn lắm rồi.
Nhưng có lẽ Trần Vãn đã quên mất, Triệu Thanh Các là ai. Anh có giác quan nhạy bén như loài sói, sở dĩ có thể vang danh thương trường từ khi còn trẻ như thế cũng là vì có thể nắm bắt và đọc tâm người khác một cách dễ dàng. Anh chú ý đến Trần Vãn, nghi ngờ động cơ của y, muốn quan sát kỹ xem y muốn làm gì, đồng thời cũng muốn giám sát và đề phòng y kín kẽ.
Và cứ như thế, lại bị cuốn hút theo lúc nào không hay, rơi vào trầm mê cực hạn, rồi lại lún sâu vào trong cái bẫy đầy ngọt ngào mà định mệnh đã giăng sẵn từ bao giờ.
Từng chút từng chút một, im hơi lặng tiếng, chẳng ai hay biết.
***
Như bao nhiêu người khác, Triệu Thanh Các cũng từng là một cậu bé, tuy hơi ít nói nhưng vẫn thích chơi mô hình, thích đọc truyện và lén nhặt chú cún nhỏ ngoài đường về nhà nuôi.
Nhưng khác với những người kia, ông nội của Triệu Thanh Các lại thẳng tay đốt hết toàn bộ những gì anh thích, còn tự tay kết liễu chú cún nhỏ kia ngay trước mặt anh.
Ông ta tước đi mọi sở thích của anh, áp đặt mọi điều luật nặng nề và hà khắc, tất cả đều là để bồi dưỡng ra một người thừa kế xứng đáng với quy mô và tầm cỡ của Minh Long.
Triệu Thanh Các đã không làm ông thất vọng. Anh đi du học rồi trở về nước kế thừa sản nghiệp, trong vòng hai năm ngắn ngủi đã dẫn dắt Minh Long trở thành con rồng lớn của nền kinh tế Hồng Kông và quốc tế, nắm trong tay biết bao nhiêu dự án công trình bạc tỷ, tương lai còn hứa hẹn nhiều điều to lớn hơn gấp bội.
Nhưng cũng từ lúc đó, Triệu Thanh Các đã không còn đặc biệt yêu thích bất cứ điều gì nữa. Trong mắt anh chỉ có công việc, mọi thứ còn lại có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Cảm xúc của anh chưa bao giờ vượt ngưỡng, lúc nào cũng trầm ổn bình bình, vì dù sao thì anh vẫn luôn là tâm điểm cho mọi người vây quanh, chưa bao giờ phải chủ động lấy lòng ai, càng chẳng phải ngày đêm trăn trở chỉ vì một hành động hay câu nói của người nào đó.
Trần Vãn là một trong số rất rất ít những thứ Triệu Thanh Các từng để tâm. Ban đầu chỉ hơi chú ý đến, nhưng chẳng hiểu sao càng ngày lại càng bị cuốn hút kỳ lạ. Y không biết vẻ ngoài của y rung động, dễ khiến người ta phạm tội đến nhường nào, càng chẳng biết ánh mắt chân thành thiết tha ấy đã khiến lòng anh dao động ra sao.
Y ra sức che giấu quá nhiều thứ, nhưng chừng đó lại chỉ càng khiến Triệu Thanh Các thêm tò mò. Anh biết y thiên vị mình, cũng muốn biết sự thiên vị ấy rộng lớn bao nhiêu và giới hạn của nó sẽ nằm ở đâu.
Nằm ở đâu ư? Trần Vãn cũng chẳng rõ nữa. Y chỉ biết mình sẽ không để ai làm hại Triệu Thanh Các, kể cả chính bản thân anh. Cho dù y có bị anh ghê tởm và chán ghét đi chăng nữa, thì an nguy của Triệu Thanh Các vẫn luôn là ưu tiên hàng đầu đối với y.
Người ta vẫn hay thường nói, kẻ yêu thầm đâu có đáng sợ. Vì đã quen với việc che giấu tình cảm nên có thể tùy thời rút lui bất cứ lúc nào, cũng im lặng như lúc bước đến, quay về vùng an toàn của mình, thế là xong. Kẻ đáng sợ là người đã từng có mà lại mất đi, bởi vì một khi đã nảy sinh lòng tham, vậy thì khó mà vãn hồi lại được.
Trần Vãn tự nguyện được thì tốt, còn nếu không thì Triệu Thanh Các bắt buộc phải tự dùng cách riêng của mình để có được y vào trong tay. Từ chú ý đến nảy sinh thiện cảm, từ thiện cảm đến rung động, từ rung động đến thích, từ thích đến yêu tận xương tủy, đối với Triệu Thanh Các mà nói, tất cả đều như một lẽ thường hết sức tự nhiên.
Trần Vãn từng nghĩ, người được Triệu Thanh Các thích chắc chắn phải là người tốt nhất. Vậy thì y chính là người tốt nhất đó.
Tại sao lại là Trần Vãn? Bởi vì ngoài Trần Vãn ra, chẳng còn một ai xứng đáng với tình yêu của Triệu Thanh Các hơn y nữa.
Đàm Hựu Minh luôn dám chỉ tay lên trời mà thề, rằng trên đời này tuyệt đối sẽ không có ai yêu Triệu Thanh Các nhiều như Trần Vãn. Sẽ không có ai si mê ngu ngốc cất giấu tương tư tận mười sáu năm ròng rã, sẽ không có ai tự nguyện hy sinh tất cả nhưng lại không dám để người ta biết, càng chẳng có ai tự tay g iết c hết tình yêu mới chớm ấy để thành toàn cho sự trọn vẹn của người kia.
Triệu Thanh Các là giấc mơ tươi đẹp thời thơ ấu, là tất cả những ý niệm thời thanh xuân và cũng là chấp niệm kéo dài cả quãng đời còn lại của Trần Vãn. Tình yêu của y nhỏ bé lắm, chỉ có thể ấp ủ trong những thứ linh tinh lặt vặt nhất, nhưng đã bất giác trở thành thói quen cố hữu khắc vào trong xương tủy của y và yêu Triệu Thanh Các đã trở thành bản năng của chính Trần Vãn.
Những điếu Đại Hồng Bào là vì anh, chai rượu Mulanduo là vì anh, cả cú đánh Christmas Tree và những quân bài Joker cũng là vì anh. Những ngày vật lộn trong địa ngục nhà thương điên Tiểu Lãm Sơn, những lúc tìm cách được vào sân xem anh đánh bóng, những buổi sáng lặng lẽ đến lau dọn mô hình của anh và tâm sự với chúng, kể cả những tháng ngày cách xa muôn trở chỉ có một người nhớ nhung, đều là vì anh.
Sự dịu dàng điềm tĩnh của Trần Vãn là vì Triệu Thanh Các, sự đ iên cuồng tàn đ ộc của Trần Vãn cũng là vì Triệu Thanh Các, cả sự lưu luyến lẫn quyết tuyệt, cả trăn trở và tiếc nuối, cả hy vọng và tuyệt vọng, tất cả đều dành cho Triệu Thanh Các.
Mười sáu năm dài đằng đẵng, mười sáu lần đàn chim di trú bay về phương Nam, ba mươi hai lần gió mùa thổi qua phía Bắc địa cầu, ba ngàn sáu trăm lá thư không lời hồi âm gửi cho Keanu Reeves. Hàng ngàn chùm pháo hoa nở rộ bên cầu cảng Victoria, hàng triệu lần chớp tắt của những ánh đèn trong khu CBD sang trọng. Hơn chục ngày thức khuya dậy sớm để chuẩn bị cho công trình Vịnh Bảo Lị, từ khi xây dựng nên đường hầm có tên Hải Trình Trăng Tròn, cho đến khi con tàu mang tên Keats thực hiện chuyến đi đầu tiên trên con đường mà cả Triệu Thanh Các và Trần Vãn đã cùng nhau dựng xây nên.
Trần Vãn, Triệu Thanh Các yêu em. Anh ta chưa bao giờ ngừng nhớ về em, chưa một giây phút nào mà lại không yêu em. Anh ta có tất cả mọi thứ, lại vẫn tình nguyện bước xuống thần đàn, cúi đầu để yêu em theo cách bình đẳng nhất. Anh ta đau khổ vì em, phát điên vì em, trầm luân trong ánh mắt của em, và khao khát cả quãng đời còn lại của em.
Cứ mặc sức làm loạn, bởi vì anh ta sẽ là người thu dọn tàn cục cuối cùng. Chỉ mong em có thể một lần tự yêu lấy mình, vì anh ta, cũng là vì chính bản thân em nữa.
Trong mắt Trần Vãn, mọi thứ bắt đầu từ ngày Triệu Thanh Các nói với y: “Trần Vãn, tôi quên mang bật lửa rồi.”
Nhưng trong mắt Triệu Thanh Các, câu chuyện lại khởi đầu từ lúc anh chú ý đến Trần Vãn. Vốn chỉ là một cái nhìn thoáng qua, ai ngờ lại đắm say trọn cả một đời.
Cuối cùng thì Keats, thật sự đã hồi âm rồi.
____
*: Trích bản dịch lời bài hát Núi cao vực thẳm do Châu Bút Sướng thể hiện, Ost kịch truyền thanh Lời hồi đáp của Keanu Reeves.
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved