logo
REVIEW>> KIỀU NGÂM
kieu-ngam
Tìm truyện

KIỀU NGÂM

Tác giả:

Cẩu Trụ

Reviewer:

AI_Dã Quỳ

Designer:

AI_Tịch Lam

Độ dài: 77

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 291

Năm ấy, Thịnh Dao chỉ vừa mới đủ tuổi gả chồng.

Nhà nàng tuy không phải hạng giàu sang phú quý gì, nhưng cha mẹ cũng chưa từng để nàng thiệt thòi bao giờ. Họ biết tính tình của nàng vô tư đơn thuần, không biết tranh biết giành gì với ai, thế nên đã bỏ tiền để nhờ bà mối đầu thôn tìm cho nàng một nhà tốt để gả vào.

Ngày vào thành để đến nhà chồng, do hoàn cảnh bắt buộc nên Thịnh Dao phải đi một mình, lúc đến địa chỉ đã được cho sẵn thì mới hay tin Lý gia đã chuyển đi nơi khác. Thịnh Dao lại hỏi bà lão hàng xóm, ngặt nỗi bà bị nghễnh ngãng nên đã chỉ sang hướng ngược lại, thế là nàng lại vào nhầm nhà khác.

Chủ nhân của căn nhà mà Thịnh Dao đi nhầm họ Lệ tên Tranh, nghe không khác mấy so với vị hôn phu Lý Chinh của nàng. Hắn vốn là một quyền thần trong triều, do kiêu ngạo quá mức nên được Hoàng đế đày xuống cái nơi chim không thèm bay qua này sống một năm. Các quan lại địa phương trước mặt thì nịnh nọt, sau lưng thì lại ngấm ngầm muốn thử hắn, còn mở lời muốn dâng cho hắn một nha hoàn để tiện dọn dẹp nấu nướng.

Không may là Thịnh Dao lại đến gõ cửa ngay đúng lúc đó.

Lần đầu tiên nàng gặp Lệ Tranh, hắn đang nằm dài trên ghế ngoài sân, ra lệnh cho nàng mau quét sân rửa bát giặt giũ phơi đồ nấu cơm. Thịnh Dao dù không phục nhưng cũng không nói gì, mẫu thân từng nói nữ nhân phải biết nhịn nhục một chút thì mới vui nhà vui cửa, thế nên nàng chỉ đành cắn răng đi làm.

Ngay từ lần đầu tiên nghe Thịnh Dao gọi mình là “Lý công tử”, Lệ Tranh đã biết nàng tìm nhầm người, nhưng lúc ấy hắn cũng nghĩ nàng chỉ là một nha hoàn từ nơi xa đến nhận việc. Hắn đã cho người đi tìm nhưng không tìm được nhà chủ của nàng, sẵn thấy trù nghệ của Thịnh Dao hợp với mình nên Lệ Tranh đã cho phép nàng ở lại trong phủ.

Về phần Thịnh Dao, từ nhỏ nàng đã không biết đọc chữ, hơn nữa cũng biết bản thân mình chậm chạp hay mắc lỗi. Khi nghe hắn nói tên mình là Lệ Tranh, nàng đã nghĩ là do mình nghe nhầm lời của bà mối rồi.

Hóa ra vị hôn phu của nàng tên là Lệ Tranh, chứ không phải Lý Chinh.

Nhưng nếu so ra thì hình như người này có hơi khác so với lời bà mối nói thì phải.

Bà ta nói hôn phu của nàng vẻ ngoài tầm thường, không sợ ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng sao Thịnh Dao lại thấy hôn phu của mình đẹp như Phan An, cứ dăm ba hôm lại có mấy cô nương trong ngõ đến tìm thế?

Bà ta nói hắn là người hiền lành, vừa đọc sách được vừa làm việc nhà được, nhưng sao mỗi khi Lệ Tranh xuống bếp là lại cháy nồi, lúc rửa bát thì vỡ bát, còn lúc giặt đồ thì rách cả đồ thế này?

Quan trọng nhất là, bà ta còn nói thân thể của hắn gầy gò ốm yếu, vừa hay nàng cũng yếu ớt không thể sinh con.

Nhưng tại sao lần nào hắn cũng khiến nàng sống dở c hết dở thế?

***

Lệ Tranh vốn xuất thân từ nhà cao môn, đặt chân vào chốn quan trường từ rất sớm và nhanh chóng thăng tiến lên cao. Nhưng nếu là cây to thì ắt phải đón gió, không may là hắn cũng vậy. Một vài người ngứa mắt hắn được Hoàng đế sủng ái, không ngừng dâng tấu chương lên vu cho hắn đủ mọi loại tội trạng trên đời. Vì thế nên Hoàng đế đành phải lệnh cho hắn phải chuyển đến thành Liễu Dương sống một năm.

Ngoài mặt Lệ Tranh giả vờ tuân chỉ, nhưng bên trong lại không ngừng tính toán chờ ngày đảo ngược thế cờ. Hắn nghi ngờ hết thảy mọi người lạ có ý tiếp cận mình, bao gồm cả Thịnh Dao.

Hắn không biết nàng ngốc thật hay giả vờ ngốc, tóm lại là nàng luôn luôn đi quá khuôn phép mà một nha hoàn nên có.

Khi Lệ Tranh ăn cơm, Thịnh Dao sẽ không hề do dự ngồi ngay xuống bên cạnh ăn chung. Khi hàng xóm hỏi mối quan hệ giữa hai người, nàng đã đỏ mặt nói rằng hai người vốn là vợ chồng. Còn khi đi dạo phố, nàng lại to gan lớn mật dám nắm tay hắn.

Rõ ràng Lệ Tranh nên nổi giận đuổi nàng đi mới phải, nhưng không hiểu sao mãi mà hắn vẫn chưa chịu xuống tay.

Ngay cả hắn cũng tự cảm thấy bản thân mình thật kỳ lạ. Những lúc ngẩn ngơ, lại không kìm được mà nhớ tới đôi mắt long lanh như nai con cùng gò má cứ đỏ bừng mỗi khi nhìn hắn của Thịnh Dao, nhớ tới dáng người nhỏ nhắn cùng hương thơm ngọt ngào như hoa trên người nàng. Nàng to gan là thế, lúc bệnh thì tùy ý sai sử hắn, lúc đi chợ cũng bắt hắn xách đồ, nhưng kỳ lạ là Lệ Tranh chưa bao giờ thấy khó chịu về điều đó.

Hắn thích được ở bên Thịnh Dao, đến hắn cũng chẳng hay là đã bắt đầu thích từ lúc nào. Ở bên cạnh nàng, hắn chưa bao giờ phải tính toán thiệt hơn, mà chỉ ngồi yên nghe nàng huyên thuyên về đủ thứ chuyện linh tinh trên đời. Hắn thích cảm giác được thức dậy bên cạnh Thịnh Dao, thích được theo nàng lên huyện đi chợ, cũng thích việc ngồi lặng hàng giờ để ngắm nàng làm việc.

Cứ như thế, nàng đã trở thành một phần trong cuộc sống của Lệ Tranh từ lúc nào không hay. Hắn đã từng nghĩ nếu sau này Thịnh Dao muốn thì có thể rời đi, một kẻ được giáo dưỡng từ nhỏ như hắn sẽ không mặt dày ngăn cản nàng.

Nhưng mãi đến sau này Lệ Tranh lại phát hiện, thì ra hắn đã sai rồi.

Kể từ khoảnh khắc nghe thuộc hạ nói về vị hôn phu Lý Chinh của nàng, Lệ Tranh mới biết được hóa ra nàng tìm đến không phải là để làm nha hoàn, mà là để lấy chồng. Nếu như không phải nàng tìm đến hắn thì có lẽ giờ này đã trở thành vợ của người ta, và chỉ bấy nhiêu đó thôi đã đủ khiến toàn bộ máu trong người Lệ Tranh sôi lên sùng sục.

Hắn muốn giữ Thịnh Dao lại bên cạnh, lại càng sợ sau khi nàng biết sự thật sẽ ghét bỏ rồi rời xa hắn.

Một vị quyền thần từng quyền khuynh triều dã như thế, tối đến lại mất ngủ bởi vì suy đoán tâm tư của một cô nương thôn quê. Hắn có thể dịu dàng cầm tay nàng dạy nàng viết chữ, có thể áp tay nàng lên má mình rồi nhẹ nhàng nói: “Tên tự của ta là Duật Chiêu, sau này nàng hãy gọi ta là Duật Chiêu nhé.”

Một vị quan từng nắm hết thảy mọi quyền sinh sát trong tay, lại chấp nhận từ bỏ những tiền đồ phong quang xưa cũ, chấp nhận đến Thịnh gia ở rể. Hắn kiêu ngạo hơn nửa đời, cuối cùng lại quỳ xuống đất cầu xin người khác cho phép được cưới nàng.

“Ta không cần quyền lực ngợp trời, ta chỉ cần được làm phu quân của Dao Dao mà thôi.”

Lệ công tử tuy lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng lại chưa từng nuốt lời hay thất hứa bao giờ, về điểm này Thịnh Dao có thể dám chắc.

Nàng từ nhỏ đã chậm hiểu hơn những người khác, tính cách điềm đạm ít nói, hay sợ bị người ta đánh giá nên làm gì cũng hết sức thận trọng. Nàng được cha mẹ nuông chiều, vừa qua cập kê đã tìm cho nàng một mối hôn sự thật tốt. Nàng không có lý tưởng gì quá lớn, chỉ cần làm cha mẹ vui lòng là được rồi.

Lần đầu tiên đến thành Liễu Dương để tìm nhà vị hôn phu đó, thực ra lại là lần đầu tiên Thịnh Dao rời thôn một mình. Nàng tìm đến sai nhà, gặp sai người, nhưng thật may lại gặp được Lệ Tranh.

Lúc đầu nàng hơi giận hắn vì dám sai sử mình làm việc nhà, nhưng chung quy thì phần cảm kích và biết ơn lại nhiều hơn hẳn. Lệ Tranh không đuổi nàng đi, cũng không động gì đến nàng. Hắn cho Thịnh Dao nơi ở, đưa hết tiền bạc cho nàng để tiện quản lý thu chi, còn dạy nàng viết chữ, chỉ nàng đọc sách, ra mặt chống lưng cho nàng, lúc mệt mỏi trở về cũng chỉ nghĩ cho nàng trước tiên.

Một người tốt như thế, bây giờ mà không cưới thì còn đợi đến khi nào?

Kỳ thực nàng không cần phải đợi lâu, bởi vì có người đã âm thầm chuẩn bị sính lễ sẵn sàng, chỉ chờ ngày lành sẽ lập tức đến cửa cầu thân.

Lệ Tranh nói, hắn muốn dành cho nàng một ngày đại hôn thật long trọng, long trọng đến nỗi mười dặm trong ngoài thành đều phải nghe tiếng pháo nổ mà đến chung vui. Từ nay về sau, hắn sẽ cùng Thịnh Dao du sơn ngoạn thủy, thực hiện ước mơ từ thuở tấm bé của nàng, sau đó an cư lạc nghiệp, cùng với nàng xây dựng một tổ ấm đích thực đúng nghĩa.

Nàng không thể sinh con cũng chẳng sao, vừa hay Lệ Tranh không muốn có thêm ai đó xen vào cuộc sống hai người của bọn họ. Rồi hắn và nàng sẽ cùng nhau già đi, dù mái tóc đã điểm phong sương hay dáng đi đã chẳng còn uyển chuyển được như xưa, nhưng trong mắt hắn, nàng vẫn sẽ luôn là tiểu cô nương xinh đẹp năm xưa từng đến gõ cửa nhà hắn.

Đó là lời hứa đẹp nhất mà hắn có thể dành cho nàng.

“Lệ Tranh chưa từng biết tình yêu là gì, cho đến khi gặp được nàng. Thịnh Dao cũng chưa từng biết dũng cảm xông pha nghĩa là gì, cho đến khi gặp được hắn.

Tình yêu của họ không kinh thiên động địa, chỉ vừa đủ để khắc cốt ghi tâm một đời.

Vậy là đủ rồi.”

_____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Dã Quỳ

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN