Tác giả:
Giang Hàm Ngư
Reviewer:
AI_Lưu Ly
Designer:
AI_Nha Thanh
Độ dài: 74
Tình trạng: Hoàn edit
Lượt xem: 147
Giới thiệu:
Phù Dữu, nàng được mệnh danh là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, người cũng như tên, vừa sinh ra đã được phúc khí che chở. Nàng không chỉ là con gái út được Thừa tướng vô cùng cưng chiều mà còn đính hôn với biểu ca Thái tử từ nhỏ, khiến tất cả các tiểu thư quý tộc khác đều phải ghen tị.
Mọi sự cưng chiều, yêu thương vô bờ bến từ bé đến lớn vô tình đã nuôi dưỡng Phù Dữu thành một tiểu thư quyền quý với tính tình lười biếng, việc sách vở của nàng có thể nói là không đâu vào đâu.
Mới đầu Thừa tướng cũng không để ý lắm, nhưng khi nàng đến tuổi cập kê thì Thánh thượng lại uyển chuyển nói rằng: “Mặc dù đã có hôn ước nhưng con bé thật sự không thích hợp làm Thái tử phi của Đông Cung, mẫu nghi tương lai của đất nước.”
Thừa tướng cực kỳ tức giận, vác gương mặt già nua đi cầu xin Giang Hoài Chi – Tam công tử của gia tộc Đế sư* nổi tiếng kinh thành tới dạy nàng viết văn, làm thơ, rồi tuyên bố trong vòng một năm phủ Thừa tướng sẽ có chuyện vui.
*Đế sư: Thầy dạy học cho Hoàng Đế
Quả nhiên, nàng tiến bộ nhanh chóng, thường xuyên toả sáng tại các lễ hội thơ ca và lễ hội đèn lồng.
Thừa tướng vui mừng khôn xiết, ông đang định đề cập đến hôn sự với Đông Cung trong buổi nghị sự thì lại thấy con gái cưng ôm cánh tay của Tam lang Giang gia, nũng nịu nói: “Cha, con muốn gả cho tiên sinh!”
*
Giang Hoài Chi sinh ra trong gia tộc Đế sư, là gia chủ đời kế tiếp được Giang gia công nhận, là Thái phó của Thái tử, là vị quân tử có tấm lòng rộng mở. Hắn luôn giữ dáng vẻ lạnh lùng như ngọc, xa cách hờ hững khiến các tiểu thư quý tộc trong kinh thành đều ngưỡng mộ, ao ước.
Có người từng hỏi hắn, việc to gan nhất vượt quá khuôn khổ phép tắc mà hắn đã từng làm là gì? Hắn chỉ im lặng suy nghĩ rồi nhàn nhạt đáp:
“Đào góc tường của Thái tử điện hạ.”
Đoá hoa trên núi cao mà ai cũng ngưỡng mộ chỉ sinh trưởng trong lòng nàng.
**Đoạn kịch nhỏ:
Trong rất nhiều đêm khuya, khi vị công tử nào đó đã thu lại vẻ dịu dàng trước mặt mọi người, đôi mắt bị rượu mạnh làm cho nóng lên.
“Ta đã uống trà trò dâng, sao dám ngông cuồng nói thích.”
Sau đó, hắn mặc áo cưới đỏ thẫm, xông vào hôn lễ của nàng và Thái tử, trước sự kinh hãi và ồn ào của mọi người, hắn thay Thái tử nắm tay nàng.
Đêm động phòng hoa chúc, đối mặt với sự kinh ngạc gần như không thể kiềm chế của Phù tiểu nương tử sau khi hắn vén khăn voan lên, Giang Hoài Chi nở nụ cười ấm áp, đặt ngón tay lên môi nàng giống như lần gặp mặt đầu tiên vào năm đó.
“Tối nay, nàng gả cho ta.”
***
Có những đoá hoa chỉ nở một lần trong đời người, nhưng ai đã lỡ nhìn thấy rồi thì suốt đời chẳng thể quên.
Nàng là đoá hoa rực rỡ nhất kinh thành – kiêu kỳ, yêu kiều, được cả trời đất nâng niu.
Hắn là đỉnh núi phủ đầy sương lạnh – cao vợi, kiệm lời, giữ mình trong phép tắc.
Nhưng rồi, một ngày, hoa nở trong lòng núi – ngạo nghễ, bừng sáng, làm cả thế gian phải ngỡ ngàng.
Phù Dữu sinh ra trong phủ Thừa tướng, là người con gái út được cha mẹ yêu thương hết mực, lại còn có hôn ước với Thái tử. Nàng giống như được định sẵn sẽ có một cuộc đời viên mãn phía trước.
Từ bé, nàng không cần cố gắng cũng có được mọi thứ, sống như một bông hoa được ấp ủ trong lồng kính. Lười học, không biết ứng xử lễ nghi kiểu mẫu nghi quốc gia, không có tham vọng hay mục tiêu gì cao xa. Nhưng nàng lại không hề ác độc, không kiêu căng, cũng chẳng làm tổn thương ai.
Nàng vô tư đến ngây thơ, nhưng không ngốc. Nàng chỉ chưa từng bị buộc phải trưởng thành mà thôi.
Khi hoàng thượng từ chối nàng làm Thái tử phi, Phù Dữu không khóc, không làm loạn, cũng không tìm cách níu kéo. Điều đó cho thấy nàng không cố chấp bám lấy danh phận, mà sâu trong nàng có một lòng tự trọng âm thầm và bền bỉ.
Dưới sự hướng dẫn của Giang Hoài Chi, nàng dần thay đổi từ một cô gái ngây ngô thành người biết lắng nghe, học hỏi, suy nghĩ sâu sắc hơn. Nàng không học vì muốn lên chức Thái tử phi, mà vì nàng muốn chứng minh bản thân không chỉ là bông hoa trang trí trong phủ Thừa tướng.
Và chính trong quá trình trưởng thành ấy, nàng biết yêu. Yêu một người không nên yêu, nhưng lại là người nàng cần nhất.
Tình cảm của Phù Dữu dành cho Giang Hoài Chi bắt đầu rất nhẹ nhàng, rất tự nhiên, từ ánh mắt lén nhìn trong lớp học, từ chút nũng nịu không che giấu. Nàng không lý trí, không toan tính, nàng chỉ làm theo con tim mình, rất nữ tính, rất bản năng.
Khác với những nữ chính quyết đoán, thông minh, mạnh mẽ thường thấy, Phù Dữu có phần mềm yếu, có phần nhõng nhẽo, nhưng chính sự mềm yếu ấy lại là điều làm Giang Hoài Chi tan chảy. Trong thế giới của những người quá cứng rắn, quá tính toán, thì một cô gái thật thà, ngây thơ và thẳng thắn như nàng lại là điều khiến người ta muốn bảo vệ cả đời.
Cô gái ấy, không âm mưu tranh giành, không cưỡng cầu, chỉ ôm tay chàng và quyết đoán tuyên bố: “Cha, con muốn gả cho tiên sinh.” Câu nói có thể khiến một người lạnh lùng như Giang Hoài Chi trượt khỏi mọi nguyên tắc cả đời.
Nàng không màng đến thể diện Đông Cung, không run sợ trước ánh nhìn của thiên hạ, nàng không tính toán được mất. Nàng chỉ biết, người khiến nàng rung động không phải là Thái tử, mà là người thầy nghiêm khắc luôn im lặng dõi theo nàng.
Nếu Giang Hoài Chi là núi băng của lễ nghi và khuôn phép, thì Phù Dữu là ánh nắng mềm mại đủ để làm băng tan.
Nàng không phải nữ anh hùng, nhưng là người con gái khiến một Thái phó từ bỏ nguyên tắc, từ bỏ cả khoảng cách thân phận, để chỉ cần có nàng bên cạnh.
Giang Hoài Chi là tam lang của Giang gia, gia tộc Đế sư lẫy lừng, là con cháu thế gia quyền quý nhưng mang trên vai không phải chỉ là huyết mạch, mà còn là cả trách nhiệm của một đời “làm mẫu mực cho thiên hạ.”
Từ nhỏ đã được dạy phải cẩn trọng, điềm đạm, khiêm nhường, chính trực, Giang Hoài Chi không cho phép bản thân phạm sai lầm, cũng không cho ai bước vào thế giới riêng của mình.
Hắn giống như một pho tượng sứ trắng: đẹp, thanh nhã, lạnh lùng, bất khả xâm phạm. Một Thái phó mà đến Thái tử còn phải nể trọng.
Nhưng bên trong đó lại là một ngọn lửa âm ỉ cháy.
Phù Dữu là người hắn không nên yêu: là hôn thê của Thái tử, là tiểu thư được định sẵn sẽ làm mẫu nghi thiên hạ, là học trò nhỏ do chính tay hắn dạy dỗ.
Nhưng cũng chính vì nàng là học trò, Giang Hoài Chi không thể không nhìn. Không thể không động lòng. Không thể không che chở.
Và rồi, hắn yêu.
Yêu trong âm thầm.
Yêu đến mức tự ghét chính mình.
Yêu mà không dám nói, không dám nghĩ xa.
Yêu đến mức, mọi dịu dàng hắn từng kiềm nén cả đời chỉ dành cho một mình nàng.
Giang Hoài Chi là người kiềm chế tuyệt đối. Hắn không bộc lộ, không mưu toan chiếm lấy nàng. Thậm chí khi biết nàng có tình cảm với mình, hắn vẫn giữ khoảng cách. Vì với hắn, đó là điều không nên có, là thứ trái với đạo lý, trái với danh phận.
Cho đến khi thấy nàng sắp bị gả cho người khác không phải vì yêu mà vì bổn phận.
Khi ấy, hắn mới phá giới.
Giang Hoài Chi không phải kiểu nam chính bá đạo, ép nữ chính về bên mình, mà là kiểu người đến cuối cùng mới dám ích kỷ, chỉ một lần thôi, chọn tình yêu thay vì khuôn mẫu.
Tình yêu của Giang Hoài Chi chính là tĩnh lặng, nhẫn nại, và toàn tâm. Không hoa lệ, không dồn dập, nhưng bền chặt như cội tùng trong tuyết.
Hắn không nói yêu một cách đường hoàng.
Không tỏ tình bằng lời.
Không cần đoạt lấy nàng như chiến lợi phẩm.
Chỉ cần một lần khoác áo cưới đỏ, xông vào hôn lễ, lặng lẽ nắm tay nàng, rồi nói:
“Tối nay, nàng gả cho ta.”
Câu nói ấy, nhẹ hơn gió, nhưng là cả cuộc đời hắn đặt cược.
Phù Dữu không khéo léo, không giỏi chữ nghĩa, không xuất sắc trong lễ nghi.
Nhưng Giang Hoài Chi chưa từng cười nhạo nàng. Hắn không chỉ là thầy mà còn là người dõi theo từng bước trưởng thành của nàng, lặng lẽ đỡ lấy khi nàng vấp ngã.
Ở bên nàng, hắn mới trở thành người đàn ông trọn vẹn, không chỉ là quân tử lễ giáo, mà còn là người tình, người chồng, người bảo vệ.
Có lẽ điều đặc biệt nhất ở Giang Hoài Chi không phải sự lạnh lùng, cũng không phải trí tuệ, mà là sự thức tỉnh.
Khi chọn Phù Dữu, hắn cũng đang chọn chính mình. Một bản thân tự do khỏi những ràng buộc vô hình, khỏi gánh nặng danh tiếng, để trở thành một người đàn ông biết yêu, dám yêu, và dám giữ lấy người mình yêu.
Nếu cả đời hắn là một bài thơ cổ, thì Phù Dữu là câu thơ duy nhất hắn muốn viết lệch niêm luật.
Là một vết mực duy nhất hắn tình nguyện để nhòe.
Là lần phá cách đầu tiên và cuối cùng, trong đời một Thái phó.
***
Truyện tưởng đơn giản nhưng để lại rất nhiều dư vị. Giữa một thế giới nơi địa vị, hôn ước, danh phận quyết định số phận người con gái, Phù Dữu đã không chấp nhận làm “Thái tử phi” mà mọi người mong đợi, nàng chọn người mình yêu.
“Gả cho Thái phó” là một bản tình ca trong sáng nhưng thâm tình, ngọt ngào nhưng sâu cay, dịu dàng nhưng quyết liệt. Đây là kiểu truyện khiến tim bạn không đập rộn ràng vì gay cấn, mà run lên vì một ánh mắt thâm trầm, một câu nói đầy ẩn nhẫn và khoảnh khắc hắn bước vào hôn lễ của nàng trong hỉ phục đỏ thẫm.
Không có những khổ đau giằng xé, không cần nghịch cảnh nghiến răng vượt qua, chỉ có một mối duyên trời định, khi mà nàng dám yêu còn hắn không thể không cưới.
Nếu bạn từng mê mẩn những nam chính ngoài lạnh trong nóng, và nữ chính phúc khí trời ban nhưng không ỷ lại, thì câu chuyện tình giữa vị Thái phó cấm dục và tiểu thư đệ nhất kinh thành này sẽ khiến bạn yêu từ dòng đầu tiên đến chương cuối cùng.
____
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Dứa, Quéo, Sầu Riêng - Team Allin
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved