logo
REVIEW>> DỰA VÀO NỔI ĐIÊN, TÔI CHỈNH ĐỐN LẠI TRUYỆN NGƯỢC
dua-vao-noi-dien-toi-chinh-don-lai-truyen-nguoc
Tìm truyện

DỰA VÀO NỔI ĐIÊN, TÔI CHỈNH ĐỐN LẠI TRUYỆN NGƯỢC

Tác giả:

Cẩm Chanh

Độ dài: 78

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 51

Giang Lê Thanh trước năm mười tám tuổi được gọi là Giang Chiêu Đệ, con gái của một gia đình mổ lợn ở một thôn nhỏ, bố mẹ không có tài cán gì, lại chỉ mong có một đứa con trai. Sau này có con trai rồi thì đối với cô không mắng thì chửi. Lúc cô còn nhỏ, bị đánh cũng chỉ biết đứng im không dám kêu một tiếng, lớn lên một chút thì chỉ biết trốn, sau này nữa, những người nuôi cô kia cũng có tuổi, cô không nhẫn nhịn nữa và thử phản kháng, ngày nào cũng làm cho cả thôn gà bay chó sủa.

Năm cô mười sáu tuổi, bọn họ lại bắt cô nghỉ học, ép cô gả cho một ông già ở thôn bên để lấy tiền sính lễ. Đương nhiên cô không chịu, đánh ông già kia, vô tình khiến lão ta không qua khỏi, kết cục là bị đưa đến đồn cảnh sát. Không ngờ trong cái rủi có cái tạm gọi là may mắn, việc này giúp cô tìm được cha mẹ ruột của mình.

Cho dù là con gái ruột của nhà họ Giang giàu có, nhưng Giang Lê Thanh mang trên mình một mạng người, lại là kẻ thô tục, chẳng có điểm nào lọt vào mắt bố mẹ Giang. Có lẽ lúc đó còn nhỏ, hoặc phải chăng là thiếu thốn tình cảm quá lâu, bị những kẻ súc sinh kia vây trong bóng tối đến mức đầu óc mụ mị, vậy nên cô rơi vào cái vòng luẩn quẩn muốn làm hài lòng bố mẹ “mới”.

Vì muốn có sự chú ý của họ mà làm đủ trò lố bịch, còn ganh ghét với cô thiên kim giả nhưng luôn được bố mẹ cưng chiều kia. Kết cục không trộm được gà còn mất nắm gạo, tự đẩy bản thân vào chỗ c hết.

Sau khi ý thức của cô tan biến, cơ thể giống như một cái chợ, bị không biết bao nhiêu linh hồn xâm nhập, đoạt mất. Trong suốt mười năm, cô giống như một du hồn, chứng kiến vô vàn trò hề của những kẻ xuyên đến, có kẻ đi theo con đường vả mặt, có kẻ lại chọn con đường tự lập tự cường, có người diễn trà xanh, khắp nơi nhẫn nhịn, cũng có người lợi hại từ cổ đại đến, lại quên mất thế thời đổi khác.

Nói tóm lại, kẻ đến người đi nhưng tất cả đều có chung một kết cục thất bại. Lâu dần, cô trở nên tê liệt, chẳng còn hy vọng giành được thân thể, chỉ mong có ai đó cho cô một sự giải thoát dứt khoát.

Không ngờ rằng, vào một ngày 18 tháng 8 khác, cô rốt cuộc được trở về.

Tuy nhiên, sự thức tỉnh của cô đi kèm một cái giá: cô bị liên kết với một thứ tự xưng là hệ thống. Nó nói với cô rằng, cô là nữ chính của thế giới tiểu thuyết ngược luyến cũ kỹ này, vốn dĩ kịch bản của cô chính là một cô thiên kim bị thất lạc, nhút nhát, tự ti. Cô nhất định phải trải qua tuổi thơ bất hạnh, bị bỏ rơi, bị bạo hành, sau khi được tìm về thì vướng vào mối tình ngược luyến với nam chính kiêm vị hôn phu Hoắc Bạch. Sau khi bị ngược đến 90%, cuối cùng lật ngược tình thế, đi kết cái kết HE.

Lúc trước cô đi đến kết cục bị chiếm đoạt thân xác, là bởi vì bản thân cô đã thức tỉnh ý thức, thay đổi hướng đi của cốt truyện, thế nên cái thứ hệ thống này mới mang những người xuyên không kia đến giúp cô đi đến kết truyện, thế nhưng đều thất bại. Hết cách, thứ máy móc vô hình kia mới buộc phải đưa cô trở lại.

Cái thứ hệ thống đó ra sức khuyên bảo cô phải đóng tròn vai là một nữ chính nhỏ bé đáng thương trong truyện ngược, cô nhất định phải: đánh không trả đũa, mắng không cãi lại, gặp truyện có thể nằm thì nằm…tóm lại là muốn cô làm một kẻ vô dụng. Hừ! muốn cô đóng vai “tiểu bạch thỏ ngu ngốc” vậy thì nó cũng phải trả một cái giá tương ứng.

Sau một hồi giằng co, để bảo vệ thế giới này không bị sụp đổ, rốt cuộc hệ thống đồng ý, chỉ cần Giang Lê Thanh hoàn thành nhiệm vụ, đi hết cốt truyện, nó không chỉ trả lại IQ cho cô, còn cho cô mười tỷ, đồng thời để cô tự lựa chọn kết cục và nam chính của mình.

Tuy rằng đàn ông đối với cô không quan trọng, nhưng có tiền lại được trả lại não thì chút việc “diễn xuất” cỏn con này có là gì. Chỉ cần hệ thống không hối hận là được. Thế là, dưới sự “giám sát” của hệ thống, Giang Lê Thanh bắt đầu cuộc sống “vô dụng” của mình.

Ngày hôm đó, bố mẹ ruột vừa đưa cô về nhà không bao lâu đã chỉ vào cô mắng “sớm biết con vô dụng như vậy thì thà nhận nuôi con lợn ở đầu làng còn hơn!” Lời này vừa nói ra, làm một đứa con gái “hiếu thảo”, Giang Lê Thanh nhân lúc trời tối mang một con lợn về, đặt ngay trước cửa phòng bố mẹ, còn tuyên bố nhường tên của mình cho nó.

Sau đó, em gái trà xanh khóc, làm chị gái “nghe lời”, cô khiến nó khóc khô luôn.

Đám bạn của nam chính muốn bắt nạt cô, muốn cô xin lỗi, vậy được, cô không những đến tạ tội, còn mang theo “món quà bất ngờ” dành tặng bọn họ. Rõ ràng “nghiêm túc” hoàn thành nhiệm vụ hệ thống giao, còn việc đám người đó kẻ gãy chân, kẻ chuyển trường, kẻ phải đi trại cải tạo, đều không thuộc phạm vi kết cục mà cô có thể quản.

Về phần vị hôn phu luôn không ưa cô kia, rõ ràng cô đã chiều theo ý hắn. Hắn vì cô em gái giả tạo, muốn heo của cô, cô liền gọi cả nhà, còn livestream cho mọi người cùng biết, chỉ cần hắn hỏi cô là được, việc gì phải tới trộm heo của cô.

Hắn muốn cô gọi điện cho chú nhỏ của hắn để đổi đối tượng kết hôn. Cô gọi đã gọi, sao còn trách cô không biết điều? Hắn muốn giả dạng sàm sỡ cô, cô chỉ học theo cách của hắn để trả lại cái “tình thú” này, sao có thể trách cô không nghe lời? Ông bố xấu xa vì muốn trèo cao vào nhà họ Hoặc mà tính toán hạ thuốc cô. Dù sao cũng chỉ cần là liên hôn “Giang - Hoắc”, vậy thì đối tượng đổi từ cô thành ông ta cũng chẳng khác gì, đúng không?

Giang Lê Thanh càng làm nhiệm vụ càng phấn khích, còn hệ thống thì ngày càng đau khổ. Rõ ràng nó chỉ muốn cô làm một “cá muối”, cô lại trở thành một kẻ “vô dụng nổi đ iên”. Càng tuyệt vọng hơn là, hệ thống nhận ra nữ chính này dường như đã phát hiện ra lỗ hổng cốt truyện, giúp cô nổi đ iên thuận lợi, nhưng nó lại không có bằng chứng T.T

***

Giang Lê Thanh của khi dòng thời gian bắt đầu, khi vừa mới thoát khỏi cái tên Chiêu Đệ, có lẽ đã từng khao khát cái gọi là tình thân, đã từng vừa tủi thân vừa ghen tị, vừa hèn mọn mong cầu một ánh mắt từ những người cùng chung huyết thống.

Tình yêu của bố mẹ, của người yêu vốn dĩ chỉ là một khả năng hư vô mờ mịt, vì chút khả năng này, con người đã quen với thỏa hiện, nhưng lại quên mất, nó không chống nổi giá rét, cũng không đổi được ấm no, cuối cùng thứ bị trói buộc chỉ có người khao khát tình yêu kia.

Nhưng trải qua sự cô đơn cắn nuốt, qua thời gian dài đằng đẵng, chứng kiến rất nhiều khả năng xảy ra rồi cùng đi đến một kết cục, cô đã không còn ấm ức hay tức giận như lúc đầu, cũng không còn gào thét vì thân thể bị sỉ nhục. Giang Lê Thanh của hiện tại chỉ muốn hướng về phía trước, đạp nát cái thứ ràng buộc số phận của cô, trở thành một người tự do tự tại.

Trong cái cốt truyện ngược luyến chết tiệt này, Giang Lê Thanh chấp nhận, không có nghĩa là thỏa hiệp, cô chỉ đang chờ một thời cơ, một điểm nhỏ để không bị phát hiện ra nhưng lại vừa đủ để tung một đòn dứt khoát, phá bỏ thứ gọi là “chủ thần thế giới” đang ra sức trói buộc cô kia. Trong cuộc đấu tranh tưởng như chỉ có một mình cô ấy, không biết từ lúc nào xuất hiện những người “ủng hộ”, những biến số tích cực được tạo ra bởi Giang Lê Thanh.

Đó là Trư Tiểu Giang, con nhỏ tưởng chỉ dùng để chọc tức bố mẹ Giang, nhưng rồi nuôi mãi thành quen, không biết từ khi nào trở thành thú cưng nhỏ trung thành nhất của cô.

Đó là người anh trai sinh đôi tưởng như vẫn luôn lạnh lùng không quan tâm cô ở nhiều “kiếp sống”, nhưng thông qua đôi mắt của cô cũng đã thức tỉnh. Anh không muốn dùng lý do cốt truyện ràng buộc để đổ lỗi cho sự thờ ơ của mình ở vô vàn dòng thời gian khác, Giang Ngạn Thanh dùng hành động của mình để trở thành chỗ dựa, trở thành sự bảo vệ, là tín đồ trung thành nhất của cô trong thế giới này.

Đó là chú nhỏ của vị hôn phu Hoắc Nghiêm, bởi vì tên Hoắc Bạch ngốc nghếch đã khiến bọn họ gặp được nhau, từng chút một tiếp xúc. Bắt đầu có lẽ chỉ là quan hệ lợi dụng, nhưng sự thấu hiểu cùng bao dung của anh khiến cô mong rằng anh sẽ có một kết cục khác, không chỉ là “máy kiếm tiền lạnh lùng” cho tên cháu trai vô dụng của mình.

Thế là, Giang Lê Thanh giống như một mũi tên lao về phía trước, dùng nhiệm vụ của hệ thống làm tấm khiên, dùng sự trợ giúp của Giang Ngạn Thanh cùng Hoắc Nghiêm làm bệ đỡ, phá vỡ cái thế giới ngược luyến vô lý chết tiệt này, tạo ra một dòng thời gian của riêng cô, nơi mọi người được nắm trong tay vận mệnh của chính mình.

Thế giới tươi đẹp không phải là đứng trên đỉnh cao, không phải lái phi cơ hay du thuyền.

Thế giới tươi đẹp chính là lúc tay dắt Trư Tiểu Giang, ngồi sau chiếc xe điện nhỏ, cùng em đi qua con đường rợp bóng cây, ngắm sắc xuân tươi thắm ôm lấy em.

_____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Quýt - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN