logo
REVIEW>> DƯ ÔN
du-on
Tìm truyện

DƯ ÔN

Tác giả:

Kim Vụ

Reviewer:

AI_Anh Đào

Độ dài: 25

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 140

“Đứa trẻ này cái gì cũng tốt, biết thương người, chỉ là không chuyên tâm học hành.

Nhưng cũng không thể trách nó, vì nó đâu có nghe thấy.”

Thế giới không có âm thanh… là một thế giới như thế nào?

Tưởng Sương dù cố gắng vẫn không thể tưởng tượng nổi.

Lần đầu cô gặp Phó Dã, anh từ trong bóng tối bước ra, trên người loang lổ vết m áu, ánh mắt u ám và lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.

Mợ cô từng cảnh báo đừng giao du với hạng người như Phó Dã - một kẻ điếc, vô lại, đánh nhau gây chuyện, sớm muộn gì cũng sẽ vào t ù. Không có tương lai, không thể làm nên chuyện.

Nhưng Trần Dương, người em họ gần gũi với cô, lại luôn chắc chắn rằng: Phó Dã là người tốt. Anh đã cứu lấy mạng nhỏ của cậu, nhìn bề ngoài lạnh lùng nhưng thực ra bên trong ấm áp. Nếu như anh không mắc phải căn bệnh quái ác cướp đi thính lực, chắc chắn sẽ là một nhân vật tầm cỡ, vì vốn dĩ anh rất sáng dạ thông minh.

Chẳng hiểu sao ngay lần đầu gặp, Tưởng Sương đã đem lòng trắc ẩn đối với chàng trai xấu số ấy. Dường như hai bọn họ đều cùng chung một kiểu người, là những người sống trong một thế giới u ám mịt mờ không tìm thấy lối ra.

Và thế là, một miếng băng cá nhân được kẹp vào trong mấy tờ tiền lẻ - cô đã lén lút giúp đỡ anh như vậy.

Sự dây dưa của họ, bắt đầu từ một miếng băng cá nhân như thế.

Anh trả lời cô qua mẩu giấy, rằng “Đừng lo chuyện bao đồng”, thế nhưng hết lần này đến lần khác, số phận cứ quấn lấy họ. Anh cứu cô khỏi đám lưu manh, cô mang đồ bà ngoại gửi sang, rồi anh lại dẫn cô đi ăn mì trả lễ.

Từ khi nào, cô đã bước sâu vào thế giới lặng câm đầy dầu máy và sẹo cũ của anh?

Cô biết, anh làm việc ở tiệm sửa xe rất vất vả. Học việc chẳng được bao nhiêu đồng, lại luôn bị giao cho làm những công việc vô cùng nặng nhọc. Trên mặt, trên tay anh là dầu máy không thể rửa sạch bằng nước, thấm vào kẽ hở của da, để lại những đường đen ở khắp nơi.

Phó Dã như một con chó hoang bẩn thỉu, chỉ có đôi mắt là sạch sẽ.

Cô dường như thấy mình trong anh.

Từ nhỏ họ đều đã thiếu vắng đi tình yêu thương của cha mẹ, phải học cách nhẫn nhịn chịu đựng, dường như kết cục dành cho cuộc đời họ đã sớm được định sẵn. Nhưng trong sâu thẳm cô vẫn hy vọng, hy vọng có thể đi được xa hơn cái nơi u tối này, chứ không phải rơi vào kết cục đã định sẵn như người lớn vẫn nói.

Nhưng dường như ông trời chẳng hề ưu ái những đứa trẻ ngoan.

Phó Dã càng nhẫn nhịn, người ta càng lấn tới, cậy anh là kẻ điếc nên ép anh đến đường cùng, khiến anh phút chót nhẫn nhịn không nổi cũng phải ra tay, tìm một công việc khác không mấy tốt đẹp.

Còn cô, dù học giỏi đứng hàng top nhưng phận ăn nhờ ở đậu chẳng có khả năng học lên Đại học, có lẽ phải chịu kết cục như những cô gái trong làng, học hết trung học thì kết hôn sinh con.

“Ông trời thật không công bằng, luôn trừng phạt người tốt, nhưng lại bỏ qua cho kẻ xấu.”

Cô chắc chắn không thể học Đại học, còn Phó Dã, tên côn đồ đánh nhau này, một ngày nào đó sẽ bị người ta c hém c hết trên đường phố, hoặc là c hém c hết người khác rồi vào t ù.

Tương lai của họ, từ lâu đã bị mọi người nói đúng.

Nếu có thể chọn, ai chẳng muốn có một cuộc đời khác?

Thế nhưng… chẳng lẽ họ cứ thế mà chấp nhận kết cục như mọi người đã nói trước?

Họ xứng đáng có được một tương lai tốt đẹp hơn.

“Chúng ta sinh ra ở đây, con đường để đi vốn đã ít ỏi, nếu không thử thì làm sao biết được nó không thông?”

Tưởng Sương dũng cảm thử bước ra khỏi bóng tối một lần. Phó Dã cũng may mắn quen biết được chú Lý, bước chân vào đội sửa xe của thành phố. Dường như họ đã tìm thấy ánh sáng heo hút đâu đó phía cuối con đường hầm.

Và Phó Dã cuối cùng cũng có tiền mua được máy trợ thính, lần đầu nghe thấy được âm thanh.

Tưởng Sương quyết tâm sẽ thi đỗ Đại học.

“Rốt cuộc thế giới này cũng không tàn nhẫn đến thế.”

Hai mươi năm sống trên đời, lần đầu tiên Phó Dã thấy ánh đèn rực rỡ và đôi mắt trong veo của cô gái trước mặt.

Từng là đứa trẻ bị ba mẹ bỏ rơi, được bà nuôi lớn, bị bao người bắt nạt, nhà nghèo đến nỗi không có tiền để mua nổi máy trợ thính. Anh đã nghĩ cuộc đời mình chỉ có thể đi theo một con đường: làm tổn thương người khác, ngồi t ù, ăn cơm t ù, ra ngoài khi đã ba bốn mươi tuổi, cố gắng sống sót qua hết cuộc đời còn lại.

Anh từng không muốn kéo Tưởng Sương vào thế giới của mình. Cô đã bước vào cánh cửa Đại học, cần cù giỏi giang, tương lai vô cùng xán lạn.

Hai người vốn không phải là người đi cùng một con đường, dù tạm thời đi chung đường, nhưng chỉ cần đến lúc, tự nhiên sẽ là người dưng ngược lối.

Nhưng Tưởng Sương không cam tâm.

Phó Dã và Tưởng Sương, sẽ không chỉ kết thúc như vậy.

Trước năm 18 tuổi, khi miêu tả cuộc đời mình, Tưởng Sương sẽ chọn màu xám tro u ám. Cô không có cha mẹ, sống nhờ nhà cậu mợ, dù chăm chỉ, ngoan ngoãn hiểu chuyện nhưng vẫn không thể có khả năng học lên Đại học.

Cô từng nghĩ sẽ chịu thua trước số phận, nhưng khao khát bước ra khỏi thế giới u ám đã cứu lấy cô, để cô lấy hết can đảm đón lấy ánh sáng hiu hắt nơi cuối con đường.

Và sau cùng, hai con người từng không có lấy một tia hy vọng, cuối cùng đã có thể ngẩng đầu, hít thở khí trời, nhìn về phía trước.

Kết thúc của họ, là một cái kết đẹp như cổ tích.

“Cô quay đầu nhìn, từng chùm pháo hoa mới bay lên không trung và nở rộ, mỗi chùm đều khác nhau, đều có sắc màu riêng của mình.

Phó Dã ôm vai cô, nhiệt độ cơ thể của hai người hòa lẫn, họ cùng nhau chia sẻ khoảnh khắc này.

Có lẽ chim núi và cá không cùng đường.

Nhưng rồi vẫn gặp nhau.”

“Dư Ôn” là câu chuyện chữa lành của hai con người tưởng như đã bị số phận ruồng bỏ - một kẻ điếc nghèo khổ, một cô gái bị bỏ rơi, cả hai đều từng nghĩ mình không xứng với một tương lai tốt đẹp.

Vậy mà giữa muôn vàn u ám, họ vẫn tìm thấy nhau, và cùng nhau bước ra ánh sáng.

Nếu bạn đang tìm một cuốn truyện nhẹ nhàng nhưng đầy sâu sắc, thì “Dư Ôn” là một sự lựa chọn không tồi. Đừng nhìn số chương ít ỏi mà vội đánh giá chất lượng, chắc chắc “Dư Ôn” sẽ không làm bạn thất vọng đâu, hãy nhảy hố nhé!!!

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Meo thiếu ngủ

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN