logo
REVIEW>> ĐẮM CHÌM VÌ EM
dam-chim-vi-em
Tìm truyện
Donate

ĐẮM CHÌM VÌ EM

Tác giả:

Lăng Độ

Designer:

AI_Nha Thanh

Độ dài: 30

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 412

Giới thiệu:

Thời Huỳnh có một anh trai nhỏ là thanh mai trúc mã, xa cách hơn mười năm, nhưng khi gặp lại nhau thì anh trai trúc mã ấy lại mất trí nhớ.

Sau khi nhận ra đó chính là người bạn thời thơ ấu của mình, Thời Huỳnh quyết định đặt ra hai mục tiêu:

1. Gạo nấu thành cơm với trúc mã bị mất trí nhớ.

2. Làm thế nào để sau khi khôi phục ký ức, anh trai trúc mã không chỉ coi mình là em gái nữa.

Về phần Văn Tê Hạc, sau khi khôi phục ký ức, anh chỉ có một mục tiêu:

Làm thế nào để Thời Huỳnh không phát hiện ra rằng, anh chính là trúc mã mà cô từng coi như anh trai. Vì so với việc làm “anh trai”, Văn Tê Hạc càng muốn làm “chồng” của Thời Huỳnh hơn.

Cho đến một lần nọ, khi sự đắm chìm trong cảm xúc và dục vọng đầy hỗn loạn đi đến hồi kết, nghe Thời Huỳnh cất giọng ngọt ngào nức nở, gọi một tiếng anh trai, cuối cùng Văn Tê Hạc cũng không thể kìm nén được nữa.

Cho dù mất trí nhớ, điều duy nhất khiến anh đắm chìm, chỉ có em.

***

“Ra đường cá mập, về nhà cá con” là câu nói chính xác nhất để miêu tả về Thời Huỳnh.

Ở chỗ làm, cô là một cô đồng nghiệp vừa chăm chỉ vừa có năng lực, chỉ mới vào công ty vài năm thôi mà đã được thăng chức, tăng lương liên tục, dự án quan trọng nào cũng không thiếu mặt cô.

Với “hội chị em plastic”, cô là “anh Thời”, là “bố Thời” mạnh mẽ tháo vát, lại còn rất ga lăng, nói chung là không thua kém bất kỳ đấng mày râu nào.

Tuy được mọi người biết đến với tính tình mạnh mẽ, quyết đoán, nhưng thật ra, ít ai biết rằng, Thời Huỳnh cũng chỉ là một cô gái nhỏ có trái tim ấm áp, lúc nào cũng khao khát được yêu thương. Lại càng ít người biết rằng, có một “anh trai nhỏ” từng xuất hiện trong tuổi thơ của Thời Huỳnh.

“Anh trai nhỏ” lo lắng cho cô bé Huỳnh Huỳnh từng li từng tí, cô bé Huỳnh Huỳnh cũng hết sức sựa dẫm vào anh. “Anh trai nhỏ” thắp sáng cả một vùng ký ức của cô bé Huỳnh Huỳnh năm, sáu tuổi. Thời Huỳnh của ngày đó còn nghĩ, cô sẽ “hối lộ” ông trời nhiều kẹo một chút, để ông trời cho “anh trai nhỏ” mãi mãi ở bên cô, không bao giờ xa rời.

Chỉ là, một ngày kia, “anh trai nhỏ” đột ngột biến mất, không còn ai nhớ về anh, như thể anh đã hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này.

Tuy “anh trai nhỏ” chỉ còn xuất hiện trong từng mảnh ký ức mơ hồ của Thời Huỳnh, nhưng lại đã trở thành chấp niệm sâu nhất trong lòng cô.

Anh trai nhỏ, anh đi đâu rồi? Sao anh không dẫn Huỳnh Huỳnh đi cùng?

Anh trai nhỏ, anh đang ở đâu? Huỳnh Huỳnh nhớ anh lắm.

Anh trai nhỏ, anh đã quên Huỳnh Huỳnh rồi sao? Nhưng Huỳnh Huỳnh vẫn còn nhớ anh mà.

Anh trai nhỏ, mọi người đều nói chấp niệm của em quá sâu, nhưng em cũng chỉ muốn gặp lại anh mà thôi…

Khi nỗi nhớ quá sâu hóa thành chấp niệm, mọi người đều nói Thời Huỳnh nên quên anh đi, “anh trai nhỏ” của cô đã đi rồi, đừng để người này ám ảnh hay quấy nhiễu tâm trí cô nữa.

Một lần rồi hai lần, hai lần rồi ba lần, ba lần rồi rất rất nhiều lần… Thời Huỳnh dần quen với việc mọi người nhìn mình với ánh mắt xót xa, không đành lòng. Cứ như thế mãi, lâu dần, dường như đến chính cô cũng sắp tin rằng, có lẽ “anh trai nhỏ” của cô đã quên cô và đi đâu đó thật rồi, hoặc anh không hề tồn tại, mà anh chỉ là một hình ảnh do chính bản thân cô vẽ ra.

Cô bé Huỳnh Huỳnh năm ấy học cách trở nên mạnh mẽ, không còn ỷ lại vào ai, không trông chờ người khác mang ánh sáng đến chiếu soi thế giới của mình. Cô học cách trưởng thành, cách che giấu cảm xúc, để mọi người không phải lo nghĩ về cô. Rồi cô lại học cách quên anh trong nỗi nhớ, cố dằn lòng không nghĩ về anh mỗi lúc cô đơn.

Nhưng dù đã qua bao nhiêu năm, đã từ cô bé Huỳnh Huỳnh trở thành “anh Thời”, “bố Thời” trong miệng người ta, đã trưởng thành hơn trước bao nhiêu lần, thì mỗi khi bất chợt bắt gặp một ai đó có bóng dáng tương tự như anh, có thói quen giống anh, dùng xà phòng có mùi hương như anh…

Thời Huỳnh lại như bé lại, trở thành cô bé con Huỳnh Huỳnh năm nào, chỉ muốn sà vào lòng “anh trai nhỏ”, trút ra hết mọi nỗi uất ức trong bao năm qua, chất vấn anh vì sao lại bỏ cô mà đi nhiều năm như thế.

“Anh trai nhỏ” của cô đã biến mất bao nhiêu năm rồi nhỉ? Một năm? Hai năm? Hay đã mười năm rồi?

Thời Huỳnh không biết nữa. Tuy thiếu anh, cô vẫn có thể sống, sống rất tốt, nhưng cô biết, cũng vì thiếu anh, cả ký ức và cuộc sống của cô sẽ khuyết đi một mảnh, không bao giờ có thể thật sự trọn vẹn.

Hình như ông trời chỉ nghe được một nửa điều ước của cô, vì cô ước không phải rời xa anh, nhưng cuối cùng ông trời lại “mượn” anh đi mất mười năm, mãi đến mười năm sau mới trả anh về với cô.

Ngày gặp lại, “anh trai nhỏ” đã không còn là “anh trai nhỏ” năm nào, mà dường như, “anh trai nhỏ” còn chẳng nhớ cô bé Huỳnh Huỳnh năm ấy nữa…

Anh trai nhỏ, là anh thật ư?

Anh trai nhỏ, anh đã quay về thật rồi sao? Nhưng sao anh lại quên mất em rồi?

Mười năm xa nhau, “anh trai nhỏ” của cô đã khác trước rất nhiều.

Khác với “anh trai nhỏ” luôn thơm mùi sữa dịu nhẹ, lúc nào cũng nở nụ cười ấm áp trong ký ức, anh của bây giờ có vẻ lạnh lùng, khó gần và ít nói hơn rất nhiều. Không chỉ có thế, đến cả tên của anh cũng đã khác, anh không còn mang cái tên “Vân Tiêu” như cô nhớ nữa, mà bây giờ tên anh là Văn Tê Hạc, là tổng giám đốc của Châu báu Bách Đốn, cũng chính là đối tác quan trọng của công ty cô.

“Anh trai nhỏ” năm nào đã không còn là “anh trai nhỏ” của riêng cô bé Huỳnh Huỳnh nữa. Anh của bây giờ đã trưởng thành đĩnh đạc, sự nghiệp thăng hoa, lại còn đẹp trai quyến rũ, Thời Huỳnh nghĩ, anh gặp nhiều người như thế, có quên đi một cô bé con… thì cũng là lẽ thường.

Cũng có tiếc nuối đấy, nhưng quên thì quên thôi, vì lần này gặp lại, Thời Huỳnh đã không muốn làm “em gái nhỏ” của anh nữa, mà cô muốn được “gạo nấu thành cơm” với anh. Nếu anh không nhớ lại được thì kế hoạch này có vẻ “trơn tru”, còn nếu anh nhớ lại thì cô phải… khiến cho anh không thể e cô là em gái thanh mai nữa.

Không cần biết ra ngoài cô là “anh Thời”, là “bố Thời” của ai, vì chỉ cần về lại với Văn Tê Hạc, chỉ cần ở bên cạnh anh, thì cô sẽ lại trở thành một cô gái nhỏ hết lòng vì yêu.

Một Thời Huỳnh tươi sáng mạnh mẽ, một Thời Huỳnh dám yêu hết mình như thế, Vân Tê Hạc biết phải làm sao để không đắm chìm vì cô đây?

Từ cảm giác có phần thân quen lúc ban đầu, Thời Huỳnh dần tiến vào lòng anh, xâm chiếm trái tim anh bằng cách nhắc anh nhớ về những thói quen nho nhỏ họ đã từng có với nhau trước kia, bằng những sự quan tâm đầy tinh tế, bằng trái tim bao dung và đầy kiên nhẫn.

Nếu không gặp lại Thời Huỳnh, Văn Tê Hạc vẫn chỉ là Văn Tê Hạc, anh vẫn sẽ ưu tú nổi trội, vẫn là người thừa kế sáng giá của gia tộc, bước lên đỉnh cao của cuộc đời, và có thể sẽ nhớ lại cô bé thanh mai năm nào hoặc không. Nhưng chắc chắn, gặp lại cô, anh mới được gặp gỡ Văn Tê Hạc phiên bản hoàn chỉnh nhất, cuộc đời anh mới thật sự trọn vẹn và viên mãn.

Cô bé thanh mai năm nào giờ đã là vợ anh, là người anh thương, là người sẽ nắm tay anh, cùng đi qua bao năm tháng phía trước.

Em là mảnh ký ức ngọt ngào mà anh hằng kiếm tìm, em rực rỡ và dịu dàng hơn hàng vạn tia nắng chiều, em là khúc nhạc dịu đồng hành cùng anh qua bao năm tháng.

Dù có quay lại bao nhiêu lần, em vẫn luôn là lý do duy nhất khiến anh đắm chìm.

Lá vàng đã rơi, cành khô sắp rụng, có em ở bên, mùa xuân của anh mới là vĩnh hằng.

Huỳnh Huỳnh, quãng đời sau này, anh sẽ luôn ở bên em.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Mulberry - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN