
Tác giả:
Tây Tích
Reviewer:
AI_Dã Quỳ
Designer:
AI_Nguyệt Bạch
Thể loại:
Hiện đại,
Hào môn thế gia,
Duyên trời tác hợp,
Boss - nhân viên,
Công sở,
Sủng Ngọt,
Chữa lành,
Nhẹ nhàng,
HE
Độ dài: 89
Tình trạng: Hoàn edit
Lượt xem: 138
Trong mắt tất cả mọi người, Hạ Dĩnh chính là hình mẫu lý tưởng của phụ nữ hiện đại trong chốn công sở. Cô vừa có năng lực lại vừa chuyên tâm làm việc, chỉ mất vài năm đã trở thành một trong những ứng cử viên sáng giá cho vị trí phó giám đốc của công ty. Phong thái của cô thì lại khỏi phải bàn, thanh lịch, sang trọng, không gắt gỏng, nghiêm khắc nhưng vẫn không kém phần tao nhã.
Ngoài ra, Hạ Dĩnh còn có một người bạn trai đã hẹn hò hai năm tên là Trần Uyên, đã tiến triển đến bước đưa về ra mắt gia đình. Tướng mạo Trần Uyên khá ổn, công việc ổn định không thua kém cô, quan trọng nhất là toát lên được cái khí chất mà Hạ Dĩnh cần.
Nói thẳng ra thì cô với Trần Uyên không phải là kiểu yêu đương mặn nồng như các cặp đôi khác. Yêu cầu Hạ Dĩnh đặt ra đối với chồng tương lai của mình là có thể đi chung với cô đến những buổi tiệc xã giao, biết đối đáp khéo léo và quan trọng nhất là biết giữ thể diện cho cô trước mặt người ngoài.
Vốn dĩ chuyện cưới xin đã bàn xong rồi, cho đến một ngày mẹ của Trần Uyên tìm đến, tự tiện bấm mật khẩu vào nhà Hạ Dĩnh, còn vứt cả đồ ăn của cô vào thùng rác với lý do Trần Uyên không thể ăn cay. Chưa hết, bà ta còn nói gì mà hy vọng sau khi kết hôn Hạ Dĩnh có thể nghỉ việc rồi lui về làm hậu phương cho con trai.
Hạ Dĩnh không nói hai lời, lập tức chia tay người kia. Với cô, tình yêu luôn luôn xếp sau bản thân và công việc. Đã nỗ lực bao nhiêu năm như thế, sao có thể chỉ vì một người đàn ông mà từ bỏ tất cả được?
Nhưng nói không tiếc là nói dối, dù sao cũng là người yêu trong hai năm. Hạ Dĩnh đi uống với hai cô bạn thân, lúc về nhà thì thang máy bỗng nhiên gặp phải sự cố. Cô ngồi đợi một lúc, tự dưng lại thấy hơi buồn, đúng lúc chuẩn bị sụt sịt thì cửa thang máy mở.
Hạ Dĩnh được nhân viên quản lý tòa nhà bế ra ngoài. Cô nằm trong lòng người ta, bao nhiêu buồn bã lúc nãy đã bay biến sạch sẽ, chỉ cảm thấy cơ bụng của người này thật là cứng.
***
Năm nay Hạ Dĩnh đã ba mươi mốt, không phải hai mươi mốt. Cô đã bước chân vào môi trường công sở, đã sớm trở nên bình tĩnh thản nhiên với mọi biến cố xảy đến từ lâu.
Thế nên cô thật sự không hiểu vì sao mỗi khi đối diện với Hà Ức Triêu, tim mình lại đập như sấm thế kia.
Anh nói mình hai mươi bảy tuổi, cả thân hình lẫn khuôn mặt đều xuất sắc, toát lên khí chất nhiệt huyết đặc trưng của tuổi trẻ. Tính cách của anh có hơi lưu manh, nhưng cũng rất nghe lời, vô tình lại khơi dậy được hứng thú trong lòng Hạ Dĩnh.
Có thể gọi cái cảm giác mà Hà Ức Triêu mang lại cho Hạ Dĩnh là mới mẻ, giống như một trải nghiệm bất ngờ xuất hiện giữa cuộc sống bộn bề công việc của cô. Hai người nói chuyện hợp nhau, ngay cả sở thích cũng giống nhau kỳ lạ. Khi ấy cô vẫn nghĩ anh là nhân viên quản lý tòa nhà, lương bổng không cao, nhưng vẫn rất hào phóng nhiệt tình với cô nên Hạ Dĩnh rất chi là cảm động.
Cô đã ba mươi mốt, không phải hai mươi mốt, đương nhiên cô biết Hà Ức Triêu có ý với mình. Thế tấn công của anh nhiệt tình như vũ bão, lúc thì ngoan ngoãn như cún con, lúc thì mãnh liệt khiến cô không kịp trở tay, đến khi giật mình tỉnh ra thì đã muộn.
Hà Ức Triêu không giống với những bạn trai trước đó của Hạ Dĩnh. Giữa hai người họ chưa bao giờ có cái gọi là khách sáo, tất cả những thói hư tật xấu đều thoải mái phơi bày ra hết. Hà Ức Triêu luôn biết chủ động, biết dừng lại khi cần, cũng như biết cách lùi một bước để tiến hai bước. Anh đối xử với cô rất, rất tốt, chuyện gì cũng ưu tiên cô lên hàng đầu, lúc cần xin lỗi thì cũng không ngần ngại vứt hết mặt mũi để xin lỗi.
Nhưng mà rất tiếc, với Hạ Dĩnh, chỉ tốt thôi thì vẫn chưa đủ.
Vốn dĩ lúc bắt đầu cô cũng không định nghiêm túc, dù sao thì với một người trẻ trung rực rỡ như Hà Ức Triêu, sau này anh nhất định sẽ gặp được một cô gái khác phù hợp với anh hơn cô. Sau này Hạ Dĩnh lại phát hiện ra anh là con trai của cấp trên của mình, tức là mối quan hệ yêu đương giữa hai người sẽ ảnh hưởng tới công việc của cô.
Sau một hồi cân nhắc tới lui, Hạ Dĩnh vẫn quyết định chia tay.
Thành công chứng minh cho mọi người thấy rằng, kể cả khi đã sa chân vào tình yêu, cô vẫn có thể lý trí tỉnh táo một cách đáng sợ. Dường như trái tim của cô được làm từ thép, bao nhiêu công sức mà Hà Ức Triêu bỏ ra chỉ vừa đủ để khiến cô rung động, chứ không thể khiến cô ở lại. Trong mắt Hạ Dĩnh, cuộc sống của cô chỉ có công việc, người thân và bạn bè, là những thứ mà cô đặt trước cả tình yêu.
Thực ra, cái tính cứng rắn như đá ấy không phải từ khi sinh ra đã có. Giống như bao cô bé khác, Hạ Dĩnh cũng từng mong mình sẽ được mọi người yêu thương chiều chuộng, nhưng đáng tiếc, cô lại lớn lên trong một gia đình trọng nam khinh nữ điển hình.
Hạ Dĩnh bị ông nội bắt nghỉ học từ sớm với lý do sau này lấy chồng cũng sẽ làm nội trợ, không cần nhất thiết phải học hành làm gì, để tiền cho hai em trai đi học còn hơn. Nhưng nhờ chế độ giáo dục bắt buộc, cô vẫn được phép đi học tiếp. Mỗi ngày Hạ Dĩnh phải nghỉ một tiết cuối trên trường, về nhà giúp mẹ nấu cơm dọn dẹp. Đến bữa ăn, hai em trai bắt bọ thả vào chén của cô, cô lên tiếng thì lại bị bố đánh.
Suốt những năm tháng ấy, trong khi con nhà người ta thì tung tăng đến trường, Hạ Dĩnh vừa phải nỗ lực học tập để lấy học bổng, vừa phải trông em, rồi lại phải chịu đựng đòn roi mỗi ngày. Khi cô của Hạ Dĩnh tìm đến, cả người cô phủ đầy vết bầm tím, cả những vết thương cũ mới xen lẫn nhau, gầy rộc hốc hác như một con ma bệnh. Lúc ấy, bà đã bất chấp sự phản đối của tất cả mọi người, đưa Hạ Dĩnh về nhà mình.
Hạ Dĩnh biết chỉ có con đường học tập mới có thể đưa cô thoát khỏi cái gia đình kia, vì thế nên cô đã liều mạng học. Sau khi ra trường, vì không có gia thế nên không cạnh tranh lại với người ta, cô lại cắn răng học tiếp lên thạc sĩ. Tốt nghiệp xong, cô lại tìm việc, lại nỗ lực tăng ca, rồi cuối cùng trở thành Hạ Dĩnh như ngày hôm nay.
Mấy ai có thể nghĩ rằng, sếp Hạ xinh đẹp giỏi giang được người người ngưỡng mộ của hiện tại, đã từng là một cô bé đen nhẻm gầy gò, tính nóng như lửa thế kia. Sóng gió đã khiến cô mạnh mẽ, giống như vàng được tôi luyện qua lửa, cứng cáp, rực rỡ, kiên cường không gì sánh bằng.
Hạ Dĩnh của năm hai mươi mốt tuổi vẫn đứng giữa những cơn mưa lớn của cuộc đời, chật vật không biết phải làm sao. Nhưng Hạ Dĩnh của năm ba mươi mốt tuổi đã có thể che ô cho người khác đi qua giông bão.
Cô gặp gỡ nhiều người, được phụ nữ ngưỡng mộ, được đàn ông theo đuổi, đã dùng cả cuộc đời để chữa lành tuổi thơ và rồi tự tin sánh đôi với nửa kia đích thực của đời mình.
Cô cuốn hút là thế, chỉ có vài lần hiếm hoi là tỏ ra chật vật và thật không may là tất cả đều lọt vào mắt của Hà Ức Triêu.
Lần đầu gặp cô, Hạ Dĩnh đang trên đường về nhà sau một ngày dài tăng ca. Trông cô mệt mỏi vô cùng, ánh mắt rệu rã nhuốm đầy bất lực tuyệt vọng, lại vẫn rất lịch sự chỉ đường cho anh. Khi ấy Hà Ức Triêu đã tranh thủ xin số điện thoại của cô, tuy đang mệt nhưng cô vẫn chỉ nhẹ nhàng từ chối rồi xoay người bỏ đi.
Anh nghĩ, có lẽ anh đã rung động với cô từ khi ấy rồi. Lý do kỳ quặc thật, nhưng trước giờ tình yêu vốn luôn là thứ khó lý giải như thế mà.
Lần sau gặp lại, Hà Ức Triêu vừa hay bắt gặp cảnh thang máy trục trặc, sẵn có kỹ năng cứu hộ nên anh vào giúp một tay, nào ngờ lại gặp được cô. Lúc đó Hạ Dĩnh vừa mới uống rượu về, ngồi thu mình trong góc, tóc tai bù xù, đôi mắt đỏ hoe, hình tượng cô gái mạnh mẽ thường ngày sụp đổ tan tành.
Khi được biết cô đã chia tay, Hà Ức Triêu cảm thấy cơ hội của mình đã đến. Anh biết cô cứng rắn vô tâm là thế, nhưng vẫn không ngần ngại lao đầu vào. Cô nói sở thích của hai người giống nhau là do trùng hợp, anh lại nghĩ phải là cố tình trùng hợp mới đúng. Giở hết đủ mọi thủ đoạn, cuối cùng cũng đổi được một cái gật đầu của Hạ Dĩnh. Hà Ức Triêu nghĩ thế là đã thành công, ai ngờ khó khăn thật sự vẫn còn đang ở phía sau.
Cô càng dứt khoát bao nhiêu, anh lại càng không cam lòng bấy nhiêu.
Hạ Dĩnh nói hai người không hợp, cách biệt tuổi tác quá lớn, thân phận quá nhạy cảm, không thích hợp để đi chung đường.
Hà Ức Triêu không nói, chỉ ra sức mài giũa mọi góc cạnh của bản thân, cố gắng học hỏi làm việc, kiếm được nhiều tiền, không phụ thuộc vào bố, và cuối cùng là cất bước chạy ngược chiều gió để theo kịp bước chân của cô.
Hạ Dĩnh, anh đã thích em từ rất, rất lâu, trước cả khi em biết đến tên anh, trước cả khi em ghi nhớ khuôn mặt cùng dáng vẻ của anh. Em nói chúng ta không hợp, nhưng anh lại chẳng muốn từ bỏ.
Hạ Dĩnh, cho dù chỉ có một phần mười vạn khả năng, anh cũng sẽ không từ bỏ đâu.
____
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Miracle Berry - Team Allin
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved