logo
REVIEW>> CẬY SẮC PHẠM TỘI
cay-sac-pham-toi
Tìm truyện

CẬY SẮC PHẠM TỘI

Tác giả:

Hưu Đồ Thành

Reviewer:

AI_Lưu Ly

Độ dài: 84

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 114

Giới thiệu:

Chu Chính tới nhà thầy mình làm khách.

Vẫn như bấy lâu nay, hai vợ chồng thầy luôn nhọc lòng chuyện lập gia đình của anh, suốt buổi chiều họ lảm nhảm từ bàn cơm cho tới bàn cờ.

Vợ thầy làm công tác quảng cáo, trong điện thoại lưu thông tin của các cô gái chưa kết hôn, giới thiệu từng người cho Chu Chính nghe.

Gương mặt cuối cùng, là cháu gái đồng nghiệp của bà.

“Điều kiện của cô gái này bình thường, nhưng xinh đẹp lắm, giống hệt nữ minh tinh trên phim điện ảnh ấy.”

Chu Chính lắc đầu từ chối.

Thầy anh nhìn qua, gõ quân cờ: “Chính à, đừng tự đánh giá thấp mình.”

Chu Chính cười khổ.

Vợ thầy vừa cúi đầu nhìn thông tin, vừa nói với anh: “Để cô xem thử nhé, cô gái này tên… Lâm Sương, ồ… bằng tuổi em đấy...”

Anh ngẩng phắt đầu.

Ván cờ đó anh thảm bại.

Chu Chính đến chỗ hẹn.

Sau này có người không cam lòng hỏi Lâm Sương: “Thầy Chu là người thế nào, đáng để cô gả cho anh ấy sao?”

Bấy giờ cô đang bận, chỉ nói hai từ: Nhạt nhẽo.

Nhạt nhẽo?

Chu Chính nghe thấy đáp án này, nhíu mày hỏi cô: “Nhạt nhẽo?”

“Hương đầu nhạt nhẽo, nhưng dư vị đậm đà.” Cô liếm môi, vẫn chưa đủ đã: “Sướng phết.”

Chu Chính bỗng dưng đỏ bừng mặt, che kín miệng cô.

Môi cô chạm vào lòng bàn tay anh, cảm giác lan đến tận đáy lòng anh.

Truyện nhẹ nhàng ngọt ngào, không ngọt không lấy tiền~

***

Trong đời người có lẽ ai cũng từng có một người như vậy, không ồn ào bước vào, không gấp gáp đòi hỏi, chỉ là luôn đứng ở một góc nhỏ phía sau, lặng lẽ dõi theo. Người đó có thể không phải người bạn yêu đầu tiên, cũng chẳng phải người khiến bạn rung động mạnh nhất, nhưng lại là người ở lại lâu nhất.

Với Lâm Sương, người đó là Chu Chính.

Truyện “Cậy sắc phạm tội” không bắt đầu bằng yêu, mà bắt đầu bằng sự bỏ lỡ. Chu Chính yêu cô từ khi cô còn chẳng hay biết. Yêu cô qua những năm tháng cô yêu người khác, yêu cô qua từng vết thương cô gắng gượng chịu đựng, yêu cô qua cả những lần anh buộc phải quay đi vì không còn lý do nào để ở lại, ngoại trừ chính tình yêu đó.

Lâm Sương không phải kiểu nhân vật khiến người đọc yêu thích ngay từ đầu. Cô không chủ động, không lạnh lùng, không nổi loạn. Lâm Sương đẹp, một vẻ đẹp khiến người khác phải ngoái nhìn nhưng cô chưa từng lợi dụng điều đó. Ngược lại, chính nhan sắc lại trở thành gánh nặng khiến cô phải gồng mình sống lý trí, sống mạnh mẽ.

Lâm Sương chưa từng bước vào một mối quan hệ với ý định “cậy sắc”, nhưng chính vì cô quá đẹp, mọi thứ cô làm dường như luôn bị quy chiếu qua lăng kính của nhan sắc ấy. Ở một thế giới mà vẻ ngoài dễ bị đánh đồng với mục đích, sự tồn tại của Lâm Sương là một thứ nghịch lý: cô muốn được nhìn bằng đôi mắt người, nhưng lại luôn bị nhìn bằng đôi mắt của dục vọng, định kiến, và cả sự ngưỡng mộ lẫn ngờ vực.

Điều đặc biệt là dù có thể khiến người khác yêu, cô không bao giờ lợi dụng điều đó. Kiểu người phụ nữ từng trải như Lâm Sương biết yêu, biết tổn thương, và cũng biết giấu đi hết thảy cảm xúc vào một khoảng trống rất riêng, nơi người khác không dễ bước vào.

Trái tim cô như một căn phòng có rèm dày, ánh sáng chỉ được phép lọt vào theo từng kẽ hở. Và phải là người thật sự tinh tế, như Chu Chính, thì mới có thể bước vào, không phá vỡ, chỉ nhẹ nhàng ở lại.

Ở Lâm Sương, người ta thấy sự dịu dàng của một người phụ nữ từng chịu đựng, sự tỉnh táo của một người không còn ảo tưởng, và cả sự can đảm của một người dám yêu lại sau khi đã bị tổn thương. Cô không khóc lóc, không gào thét, không biến tình yêu thành cuộc vật lộn. Cô cứ nhẹ nhàng rút lui khi thấy mình không được tôn trọng, rồi lại dịu dàng quay lại khi nhận ra mình còn có thể yêu.

Lâm Sương không ghét tình yêu.

Cô chỉ không tin vào nó. Mà chính xác hơn, cô không tin tình yêu có thể sống sót nổi trong một cuộc hôn nhân.

Từ rất sớm, cô đã hiểu: Gia đình không phải lúc nào cũng là nơi để trở về. Lâm Sương lớn lên trong một ngôi nhà đầy đủ tiện nghi, nhưng trống rỗng tiếng cười. Cô học được cách tự đứng lên, tự yêu lấy mình, và cũng vì thế mà dựng nên một lớp vỏ kiêu hãnh, độc lập, không cần ai.

Kết hôn? Với cô, đó là ván cược mà mẹ mình đã thua. Là nỗi sợ mơ hồ mang hình thù của những đêm nước mắt mẹ ngấm vào gối, là những bữa cơm im lặng đến ngạt thở. Là cảnh người ta yêu nhau cuồng nhiệt rồi nhìn nhau như người dưng.

Như một phản xạ phòng vệ, Lâm Sương chọn yêu vừa đủ, giữ khoảng cách, và tuyệt đối không đặt cược cuộc đời mình vào một ai khác. Cô biết cách bước ra khỏi những tổn thương mà không cần kêu cứu, biết rút tay khỏi một người đàn ông khi cảm thấy mình sắp lún quá sâu.

Và Chu Chính, anh kiên nhẫn. Nếu phải chọn một từ để miêu tả tình yêu của Chu Chính dành cho Lâm Sương, thì đó là: nhẫn nhịn.

Không phải nhẫn nhịn vì bất lực, mà vì anh biết yêu Lâm Sương là chấp nhận không thể bước vào cuộc đời cô một cách dễ dàng. Là nhìn cô yêu người khác, thất bại trong các mối quan hệ khác, trải nghiệm những điều tùy hứng, những cảm xúc lúc nóng lúc lạnh lúc gần lúc xa của cô.

Anh bị tổn thương nhiều hơn người ta nghĩ. Tổn thương vì người mình yêu lại luôn nhìn về một phía khác. Tổn thương vì đôi khi chính cô lại vô tình dùng những người khác làm vỏ bọc để che giấu cảm xúc thật. Nhưng anh không h ận, không o án, không giận dỗi. Chu Chính chỉ biết tiếp tục yêu. Như thể tình yêu ấy đã trở thành một phần của m áu thịt, không còn phụ thuộc vào hồi đáp, mà là sự lựa chọn sâu trong bản chất con người anh.

Và chính vì vậy, tình yêu của Chu Chính không phải là sự theo đuổi mà là một niềm tin âm thầm rằng, chỉ cần mình còn đứng đó, một ngày nào đó, cô sẽ nhìn thấy. Bởi anh biết, nếu tình yêu cần phải được chứng minh bằng thời gian, thì anh thừa đủ để làm điều đó.

Có lẽ, ai cũng mong gặp được một người như Chu Chính trong đời, không phải vì anh hoàn hảo, mà vì anh kiên định. Mà tình yêu, đôi khi không cần rực rỡ, chỉ cần một người đủ kiên định, đi một đoạn đường đủ dài để chứng minh rằng: Tôi chưa từng muốn từ bỏ em, dù em có quay lưng lại với tôi bao nhiêu lần đi nữa.

Lâm Sương từng yêu người khác, có yêu một cách mãnh liệt, có vui chơi thoáng qua. Cô thất bại trong tình yêu, đôi lần tự dằn vặt và hoài nghi chính mình. Nhưng cô không biết, hoặc cố tình không nhìn thấy, có một người tên Chu Chính đã luôn hiện diện trong đời cô.

Còn Chu Chính, anh không tiến lên bằng những lời hứa hẹn. Anh chỉ đi cùng cô theo cách của riêng mình, âm thầm, kiên nhẫn, đôi khi rất tàn nhẫn với chính trái tim anh. Nhìn thấy cô đau, anh cũng đau. Nhìn thấy cô ở bên người khác, anh chẳng thể cười. Nhưng anh không bước vào bởi vì anh không muốn cô yêu anh như một sự an ủi.

Tình yêu giữa họ là một loại cảm xúc âm tính, không bộc lộ rõ ràng, nhưng dai dẳng, ám ảnh và ăn sâu vào từng chi tiết đời sống. Là một cái chạm nhẹ khi cô cần, một sự rút lui khi cô tổn thương, một tiếng gọi tên giữa đêm tối mà không mong được đáp lại.

Với Lâm Sương và Chu Chính, sự hòa hợp trong tình d ục không phải đến từ đam mê bốc đồng, cũng không xuất phát từ sự dày dạn kinh nghiệm. Nó là kết quả của một quá trình thấu hiểu, kiên nhẫn, và tôn trọng, từng chút một, được xây dựng từ tin tưởng và tình cảm chân thành.

Lâm Sương, người phụ nữ từng dùng vẻ ngoài để bảo vệ bản thân, đã lần đầu tiên trút bỏ mọi phòng bị khi nằm cạnh anh. Trong ánh mắt Chu Chính, cô không cần phải một đối tượng chinh phục gợi cảm, không cần phải chứng minh gì, chỉ cần là chính mình: mềm yếu, mong manh, và chân thật.

Họ hòa hợp, không phải vì ham muốn nhất thời, mà vì cả hai đều đã cô đơn quá lâu, và ở bên nhau, họ thấy an toàn để ngừng phòng vệ.

Trong một thế giới nơi người ta dễ dàng buông bỏ nhau sau một đêm, thì giữa Lâm Sương và Chu Chính, việc họ hợp nhau trên giường lại là cách họ giữ nhau. Bằng sự kiên nhẫn, bằng lắng nghe, bằng cảm xúc chạm được đến bên trong, nơi sâu nhất, dễ tổn thương nhất.

Và rồi một ngày, Lâm Sương quay đầu.

Không phải vì cô đột ngột nhận ra anh tốt. Mà vì sau tất cả những biến cố, sau khi đã thử yêu người khác, đã chịu đủ tổn thương, cô mới hiểu rằng ai là người thực sự ở lại với cô, chưa bao giờ rời đi. Người duy nhất không khiến cô tổn thương, lại là người đã âm thầm chịu tổn thương nhiều nhất.

***

“Cậy sắc phạm tội” không phải là một câu chuyện ngôn tình ồn ào, không cao trào gay cấn, không cú twist giật gân. Thậm chí đoạn đầu còn khá chậm rãi khi chủ yếu xoay quanh nữ chính. Nhưng chính sự tiết chế ấy khiến truyện đọng lại rất lâu. Lặng lẽ, nhẹ nhàng, sâu thẳm như một dòng nước ngầm len vào tâm trí người đọc.

Tác giả hiểu rằng điều khiến người đọc day dứt không phải là bi kịch lớn, mà là những điều bình thường ta từng bỏ qua: một người đứng đợi dưới mưa, một ánh mắt không dám nhìn thẳng, một lời yêu không kịp nói.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Atiso, Hạch Đào, Miracle Berry, Bánh Kem - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN