Tác giả:
Võng Nhược
Reviewer:
AI_Lạc Tiên
Designer:
AI_Thiên Thủy Bích
Thể loại:
Hiện đại,
Hào môn thế gia,
CBCC,
Gương vỡ lại lành,
Trâu già gặm cỏ non,
Sạch,
Sủng Ngọt,
Nhất kiến chung tình,
Nhẹ nhàng,
Chữa lành,
Ấm áp,
HE
Độ dài: 86
Tình trạng: Hoàn edit
Lượt xem: 257
Giới thiệu:
Mạnh Gia từng nghe không ít người nhắc đến Chung tiên sinh.
Nghe nhiều nhất, chẳng ngoài mấy lời: Chung tiên sinh rất kiêu ngạo, khó gần, thế lực hùng hậu không dễ chọc vào và Chung tiên sinh một khi đã nhận lời thì tuyệt đối không thất hứa.
Nhưng Mạnh Gia lại cố tình dây vào anh. Những lời đồn chắc nịch đó bỗng chốc chẳng còn ý nghĩa, điều đầu tiên bật ra trong đầu cô đó là sự kinh ngạc: anh lại đẹp trai đến thế.
Năm đó, cô ngồi đối diện anh giữa muôn vàn lời giễu cợt, thị phi và cuộc sống bế tắc, cố gắng gượng, ngẩng đầu lên đưa ra yêu cầu: “Năm sau em muốn ra nước ngoài du học, anh không được cản trở em.”
Chung tiên sinh khẽ gật đầu, rất bình thản: “Đương nhiên.”
Mạnh Gia siết chặt nắm tay: “Hai năm. Hai năm sau chúng ta sẽ chia tay.”
Cô nghe thấy người đàn ông trầm ổn đối diện dường như khựng lại một nhịp thở, rồi nói: “Được.”
Hai năm sau. Giữa đêm khuya tĩnh lặng, khói mờ mưa tan.
Mạnh Gia bị tiếng chuông cửa đánh thức, cô khoác áo bước ra: “Chung tiên sinh?”
Chung Túc Thạch mình đầy sương đêm hỏi: “Không mời tôi vào ngồi một lát sao?”
Mạnh Gia luống cuống, buột miệng tìm cớ: “Không tiện lắm, bạn trai em đang ở trong sẽ nhìn thấy.”
Chung Túc Thạch đứng trước cửa, dáng vẻ có phần tiều tụy, khẽ cười lấy lệ, rồi ung dung kéo cô vào lòng: “Vậy thì tốt, chắc anh ta vẫn chưa thấy chúng ta hôn nhau bao giờ.”
***
Nhà họ Hoàng toạ lạc ở lưng chừng núi, là nhà tổ, chiếm trọn cả một đỉnh núi. Xung quanh là hàng giậu trắng, thấp và nhọn, mang hơi hướng kiến trúc Nam Dương cổ. Đứng dưới chân núi ngước nhìn lên, ngôi nhà như một miếng ngọc hoà điền quý giá giữa rừng cây xanh biếc. Xinh đẹp nhưng cũng thật cô độc.
Mạnh Gia đã sống ở đây với bà ngoại Hoàng rất nhiều năm. Thế giới trong đôi mắt của cô khi ấy, chỉ là khoảng sân nhỏ với mây xanh nắng vàng, hoa đào rừng trúc, đường mòn núi nhỏ. Vì vậy, Mạnh Gia vẫn luôn mơ ước được ngắm nhìn cảnh sắc rực rỡ, lấp lánh muôn màu nơi xa, muốn được dang đôi cánh của mình chao liệng vào vùng trời bao la rộng lớn ngoài kia.
Thế nhưng, mảnh đất Quảng Châu này lại như gông xiềng nặng nề trói chặt cuộc đời và vận mệnh của Mạnh Gia, nhẫn tâm xé rách bộ lông vũ mà cô muốn dùng để bay đi. Bởi vì, những chuyện trong quá khứ là vết thương mãi tồn tại trong lòng bà ngoại. Và cái c hết của mẹ cô, luôn khiến cái nhìn của bà ngoại về mọi chuyện đầy oán h ận trách móc.
Nhiều năm về trước, mẹ Mạnh Gia là cô gái mang theo tài hoa cùng hoài bão đến thành phố Bắc Kinh làm việc. Sau đó, bà tình cờ quen biết Mạnh Duy Quân. Cả hai đã có quãng thời gian vui vẻ và hạnh phúc bên nhau. Nhưng rồi, mọi chuyện không còn tốt đẹp như lúc bắt đầu, những xung đột và rạn nứt giữa họ mỗi lúc một sâu. Cuối cùng, bà đưa con gái nhỏ chạy trốn nơi đấy trở về quê nhà.
Thế nhưng, những năm tháng chất chứa yêu hận đó đã khiến trái tim bà chịu nhiều uất ức giày vò. Vì vậy, sức khoẻ bà ngày càng kém đi, cho đến khi Mạnh Gia ba tuổi thì bà mất. Từ đấy, Mạnh Gia trở thành đứa trẻ bị bỏ lại, bơ vơ, lạc lõng giữa dòng đời ngược xuôi hối hả.
Cứ thế, trong mười tám năm trưởng thành, Mạnh Gia gặp cha mình là Mạnh Duy Quân đúng một lần, lại còn là đứng từ xa nhìn. Ông trở về, để lại một số tiền lớn, thuê thêm một người ở lại chăm sóc cho con gái và mẹ vợ rồi biến mất như chưa từng tồn tại.
Dưới sự dạy dỗ của bà ngoại, Mạnh Gia dần trở thành một cô gái xinh đẹp dịu dàng mang cốt cách tiểu thư khuê các mẫu mực. Cho dù gia thế suy tàn thì khí chất của danh gia vọng tộc xa xưa vẫn không hề phai mờ theo dòng chảy của thời gian.
Mạnh Gia được bà ngoại thương yêu rất nhiều. Bà không để cháu gái phải thiếu thốn thứ gì. Chỉ là, cô có tất cả, lại như thể không có gì cả. Bởi vì, cho dù bản thân đã dặn lòng phải kiên cường lý trí, không nên tin tưởng ỷ lại hay đặt hy vọng vào bất cứ điều gì trong chuyện tình cảm. Thế nhưng, tận sâu trong tâm hồn non nớt ngây thơ, cô vẫn luôn khao khát mong đợi có được sự yêu thương, an ủi, vỗ về từ cha.
Một đứa trẻ bị vứt bỏ, nỗi cô độc và bất hạnh sẽ đeo bám theo nó đến suốt cuộc đời.
Thế nên, dẫu biết là quyết định đến Bắc Kinh học Đại học của mình sẽ khiến bà ngoại tức giận, Mạnh Gia vẫn kiên định không thay đổi. Cô muốn bước ra thế giới bên ngoài, muốn đến Bắc Kinh, muốn nhìn xem nơi ấy rốt cuộc có gì mà lại khiến cho mẹ cô phải đau đớn bi thương như vậy, có gì mà lại khiến cho cha cô chấp nhận từ bỏ tất cả cũng không rời đi.
Thành phố phồn hoa hào nhoáng ấy, lấy đi những người bên cạnh cô, cũng lấy đi hết thảy sự ấm áp cô mong cầu.
Lúc ấy, Mạnh Gia không biết, vòng xe định mệnh đã luân chuyển, kéo theo rất nhiều đổi thay. Nó không chỉ ảnh hưởng đến tương lai, còn ảnh hưởng đến tình duyên của cô. Bởi vì, có một người ngay từ cái nhìn đầu tiên đã đem lòng khắc ghi hình bóng cô gái nhỏ Mạnh Gia vào tim. Để rồi từ đấy, tơ tình thêu dệt, băng qua năm tháng dài rộng, kết thành nhân duyên khó dứt.
***
Ở thủ đô, nhà họ Chung và nhà họ Đàm là hai gia tộc danh giá quyền thế bậc nhất. Những người sinh ra ở đây đều mang trong mình sự cao quý kiêu ngạo và quyền uy bản lĩnh. Bởi vì, đứng trên kim tự tháp đã lâu, nhìn thấu hết thảy những ích kỷ mưu toan dối trá của nhân gian, thế nên ai cũng chọn mang lên mình một chiếc mặt nạ hoàn hảo để bảo vệ bản thân.
Chung Túc Trạch được mệnh danh là thái tử gia Bắc Kinh, sinh ra đã ngậm thìa kim cương mà lớn lên, chưa từng vấn vương khói lửa chốn phàm trần. Là người thừa kế của một gia tộc lớn, mọi lời nói hành động cử chỉ của anh, đều có thể khiến mọi thứ biến động. Vì vậy, anh luôn học cách che giấu nội tâm của mình, không để cảm xúc chi phối.
Vị trí càng cao áp lực càng lớn, Chung Túc Trạch vẫn luôn hiểu những điều ấy. Cho nên, đối với anh, cuộc đời này chung quy chính là một ván cờ, mà mỗi người đều là một quân cờ có giá trị. Không thể thay đổi, không thể phản kháng, không thể lùi bước và nhất định không thể có tình cảm.
Bởi vì, một khi dao động, chính là điểm yếu, có thể đẩy bản thân vào con đường c hết.
Gần ba mươi năm qua, Chung Túc Trạch đã giữ cho mình một sự lạnh lùng trầm ổn và dửng dưng với mọi chuyện trên đời. Thế nhưng, anh lại không ngờ rằng, trong một lần nhận lời nhờ cậy của thầy Mạnh Duy Quân đến Quảng Châu thăm người thân đã khiến trái tim anh lạc lối.
Hôm ấy, bóng đêm phủ xuống một lớp sương mờ ảo, cây đào trong sân toả hương thơm nhẹ nhàng, cô gái ấy từ bên ngoài chạy vào nhà, gương mặt thanh tú xinh đẹp, giọng nói như tơ liễu lướt qua mặt hồ. Chỉ ba chữ “Chung tiên sinh” của cô, cũng đủ khuấy động tâm tư của anh thành cơn giông bão lớn.
Hoá ra, khoảnh khắc rung động với một người chỉ là một cái chớp mắt gió thoảng mây bay ngắn ngủi như thế.
Và cái tên Mạnh Gia, trở thành nỗi quyến luyến triền miên trong lòng Chung Túc Trạch tự bao giờ chẳng hay.
Vậy nên, vị thái tử gia vốn lạnh nhạt bận rộn không quan tâm bất cứ điều gì như anh mới có thể để ý đến Mạnh Gia như vậy. Những quan tâm chăm sóc của anh không phải đến từ sự lịch thiệp tinh tế, mà bởi vì, người đó chính là cô mà thôi. Giáo dưỡng dạy anh cách đối nhân xử thế, lại không phải là cách anh bắt buộc dùng cho tất cả mọi người.
Vì vậy, ai cũng thấy khác lạ trong thái độ của Chung Túc Trạch dành cho Mạnh Gia. Dường như, cô là sự đặc biệt duy nhất mà anh để tâm. Thế nên, khi biết cô bị bắt nạt bôi nhọ anh sẽ giúp cô xử lý những kẻ kia, khi thấy cô tủi thân ấm ức anh sẽ vô cùng đau lòng. Những gì cô đã trải qua trong quá khứ và mang thương tổn đến hôm nay, anh đều muốn thay cô xoá mờ hết thảy.
Để cô gái nhỏ của anh, có thể tin tưởng vào tình yêu một lần nữa. Để những trắc trở mà họ gặp phải trên chặng đường tiếp theo, chẳng ngăn được bước chân anh tiến về phía cô.
Đúng vậy, yêu một người không sai, lựa chọn buông bỏ mọi thứ vì người ấy lại càng chưa bao giờ sai.
Chung Túc Trạch có được như ngày hôm nay không chỉ dựa vào cái họ anh đang mang, gia tộc phía sau chống lưng mà còn là vì năng lực xuất chúng và sự kiên trì nỗ lực của anh. Anh tin rằng, cho dù là vứt bỏ toàn bộ những vinh hoa phú quý hay quyền lực đang có, ngày sau anh cũng sẽ giành lại được thứ vốn dĩ thuộc về mình, cả công danh, sự nghiệp và tình cảm.
Thế nên, Chung Túc Trạch chấp nhận đến Vũ Hán bắt đầu lại từ con số không tròn trĩnh, xây dựng một đế chế hùng mạnh riêng cho mình. Chỉ có như vậy, thì trên ván cờ vận mệnh, cho dù bước vào trận thế bủa vây tứ phía nào, anh cũng có thể bảo vệ tốt cho người mà anh yêu thương trân trọng.
Để Manh Gia biết rằng, tơ duyên của bọn họ, thiên mệnh cũng không thể cắt đứt, huống gì chỉ là nhân ý.
Mạnh Gia, Chung Túc Trạch yêu em, nguyện dành cả quãng đời còn lại giữ vững lời hứa ấy, đưa em đi qua năm tháng dài trong hạnh phúc ngọt ngào.
Mây chiều sớm tan, ráng hồng như hoạ, Mạnh Gia, cùng anh về nhà thôi.
___
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Lá Nhỏ
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved